Mối Quan Hệ Của [...] – Chương 9

Hôm sau đến công ty, tôi còn chưa xuống xe thì đã thấy Chu Minh Doãn đứng trước toà nhà, tay cầm bó hoa.

Ba tháng qua tôi không thể phủ nhận – ta đã thực sự bỏ công.

Gửi canh, gửi thuốc, sắp xếp xe đưa đón, đúng lúc tôi gặp khó khăn thì xuất hiện giúp đỡ, thái độ thì chưa bao giờ thấp đến thế.

Rõ ràng là muốn bù đắp.

Nhưng tôi… đã không còn là Trần Thanh Duệ của ngày xưa nữa rồi.

Tôi không còn cho rằng “chân thành” là thứ đáng trân trọng như trước.

“Đã ba tháng rồi, Thanh Duệ.” – Chu Minh Doãn cất tiếng, giọng khản đặc, run rẩy.

“Anh không dám mong em tha thứ ngay. Vì những gì , so với tổn thương ra cho em, chẳng là gì cả.

Nhưng… sẽ tiếp tục bù đắp, mười năm, hai mươi năm, cả đời cũng . Em… có thể đừng đẩy ra không?”

Tôi đứng lặng, im lặng rất lâu.

“Chu Minh Doãn.” – Tôi thở dài.

“Trên đời này, có những mối quan hệ – đã vỡ là vỡ.

Cho dù có gắn lại, thì cũng sẽ có vết nứt.

Và chỉ cần một cơn gió thổi qua nó sẽ lại nứt ra lần nữa. Mà lần sau… thường sẽ đau hơn lần trước.”

“Không phải mối quan hệ nào cũng nên cố gắng vá víu. Chúng ta… dừng lại thôi.”

Ánh mắt Chu Minh Doãn lập tức tối đi.

“Thanh Duệ, xin em… đừng rời bỏ …”

“Còn một chuyện, có lẽ cả đời này cũng không biết.” – Gió bắt đầu mạnh hơn, thổi đến lạnh cả sống lưng tôi.

“Ngay cái đêm em phát hiện ngoại , em vừa từ bệnh viện về…

Bác sĩ , em đang mang thai, gần hai tháng.”

12

Không gian lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Chưa bao giờ sắc mặt Chu Minh Doãn lại tệ đến như .

“Là con của chúng ta… đúng không?”

Tôi khẽ bật cay đắng.

“Phải.”

Đứa con đầu tiên mất vì tai nạn, giờ… chúng tôi lại mất thêm một đứa nữa.

“Cái đêm mải ở bên nhân, em một mình đến bệnh viện, tự tay xoá bỏ đứa bé.”

Chu Minh Doãn siết chặt nắm , đốt ngón tay trắng bệch vì quá sức.

“Xin lỗi… xin lỗi em, tất cả là lỗi của .”

Giọng ta khàn đặc, như sắp gục ngã.

Chu Minh Doãn tự tát mình một cái thật mạnh.

“Anh xin lỗi, Thanh Duệ… không đáng sống…”

“Chia tay em rồi, mới nhận ra mình đã đánh mất điều gì.

Em đã đối xử với tốt đến mức nào… Ở bên từ lúc trắng tay, để bố mẹ em đầu tư cho , thức đêm soạn tài liệu, thay thương lượng với nhà cung ứng…

Anh… là không xứng đáng với em.”

Chu Minh Doãn khóc như một đứa trẻ lạc đường giữa màn đêm.

Tôi chỉ đứng đó, lặng lẽ ta gào khóc vì những điều tôi từng .

Những thứ ta từng vứt bỏ như rác rưởi… giờ cuối cùng cũng ta nhặt lên.

Nhưng… đã quá muộn.

Không phải tổn thương nào cũng có thể xóa sạch chỉ bằng một lời xin lỗi.

Tôi xoay người, bước vào sảnh công ty.

Cơn mưa giữa chúng tôi, rốt cuộc cũng đã trút xuống.

Để lại mặt đất tan hoang, không thể nào dọn dẹp nổi.

Một đêm khác mất ngủ, tôi lại nhận điện thoại từ Chu Minh Doãn.

Tôi không còn muốn nghe những lời xin lỗi vô nghĩa của ta nữa.

Nhưng đúng vào đêm qua tôi nhận bảng kết quả khám sức khỏe của Chu Minh Doãn.

Sau khi ly hôn, căn nhà trước đây chúng tôi sống cùng nhau thuộc về tôi.

Chu Minh Doãn chưa đổi địa chỉ nhận thư trong hồ sơ cá nhân.

Nên báo cáo vẫn gửi về nhà cũ.

Trên đó ghi rõ: trong não ta có một khối u.

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ biết lặng đi rất lâu.

Nếu ta thật sự muốn bù đắp,

Vậy thì tôi sẽ mang những vết thương xưa cũ — biến thành con bài cuối cùng của mình.

Và đánh ra một cách thật đẹp.

Tôi đã gửi trả lại báo cáo khám sức khỏe cho bệnh viện, cầu họ gửi đến công ty của Chu Minh Doãn.

Tôi cũng đã âm thầm “dọn đường” để không ai biết tôi từng vào tờ giấy đó.

Tôi muốn ta thấy kết quả ấy…

Đúng vào lúc cảm giác tội lỗi lên đến đỉnh điểm.

Tôi sẽ chờ ta quay lại, tiếp tục bù đắp cho tôi.

Chờ ta đem hết toàn bộ tài sản…

Trao cho tôi — người vợ cũ.

Nếu không thể lấy nhiều từ người mình từng tha thiết,

Vậy thì hãy lấy thật nhiều tiền từ ta.

Anh chết, tôi sống.

Đó là cái kết tốt đẹp nhất mà tôi có thể nghĩ ra…

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...