Mỗi Tháng Một Triệu [...] – Chương 3

7

Khi tôi còn đang thấp thỏm lo lắng, nhóm chat cấp ba bỗng nhiên rôm rả hẳn lên vào một ngày nọ.

Lớp trưởng thông báo chủ nhật này sẽ tổ chức một buổi họp lớp.

Có người tiện miệng hỏi: “Giang Diêu có đến không?”

Tên của ta vừa xuất hiện, cả nhóm lập tức nổ tung.

“Chưa xem tin tức à? Người ta bây giờ đang rung chuông trên sàn chứng khoán New York, gì có thời gian đi họp lớp chỗ tiêu xài trung bình 200k một người?”

“Ai có liên lạc của cậu ấy không? Mình cũng muốn ôn lại kỷ niệm xưa, dù gì ngày xưa cũng từng ngồi sau lưng cậu ấy.”

“Ôn kỷ niệm cái gì? Mày chỉ thèm tiền người ta thôi chứ gì?”

“Đừng vạch trần nhau, cảm ơn.”

“Hôm trước đi ngang qua tập đoàn Cảnh Vinh, tao thấy cậu ấy đấy, vệ sĩ vây kín.”

“Biết thế hồi cấp ba tao đã sớm cặp kè với cậu ấy, giờ chắc cũng ở biệt thự Tomson Riviera rồi.”

Là người thật việc thật đang ở Tomson Riviera, tôi chớp chớp mắt, lặng lẽ giả chết.

Nhưng đúng lúc này, có người đột nhiên @ tôi:

“Mông Viên, cậu có liên lạc với Giang Diêu không?”

Người hỏi là Ủy viên văn nghệ của lớp, Hứa Du.

Lúc trước, Hứa Du cũng từng có hứng thú với khuôn mặt lạnh lùng của Giang Diêu.

Nhưng thấy ta vừa nghèo vừa quê mùa, lại không thèm đoái hoài gì đến ấy, thế là nàng khinh thường bỏ qua.

Đám nam sinh thích Hứa Du cũng hùa theo ta để lập Giang Diêu.

Sau này, khi biết cha của Giang Diêu là doanh nhân nổi tiếng, ta hối hận đến xanh mặt, tức đến đập ngực dậm chân.

Nhưng Giang Diêu lại càng lạnh lùng với kiểu người thực dụng như ta.

Ai ngờ, bao nhiêu năm trôi qua, ta vẫn còn vấn vương trong lòng.

Cũng phải thôi.

Bỏ lỡ một Thái tử gia thế này, có khi nửa đêm tỉnh dậy cũng muốn tự vả mình đến méo mồm.

Tôi cạn lời cảm thán, vẫn dứt khoát chối phăng:

“Không quen, không liên lạc.”

Tôi mà có liên lạc, đảm bảo ta sẽ lần theo mạng mà tìm tôi.

Nghe tôi , Hứa Du cũng không hỏi thêm nữa, chỉ tiếp tục tám chuyện với đám con trai trong nhóm.

Tiện thể thỉnh thoảng lại dò hỏi về hình của Giang Diêu.

Tôi thì chả buồn hóng, lập tức gọi video cho Giang Diêu.

Dù sao, ta đang ở nước ngoài, chắc chắn không có lý do gì đến một buổi họp lớp chán phèo như thế.

Vậy nên, tôi cũng không thèm nhắc đến chuyện này với ta.

8

Đến ngày họp lớp, tôi hí hửng ra khỏi nhà.

Trang phục cực kỳ giản dị, đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Mấy người học cũ tưởng tôi chẳng phát triển gì, nên chỉ hỏi thăm vài câu cho có lệ rồi quay sang vây quanh Hứa Du.

Dù gì thì ta cũng có nhan sắc, gia cảnh tốt.

Đúng chuẩn bạch phú mỹ (tiểu thư trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp).

Chỉ là Hứa Du cứ liên tục ngó nghiêng về phía cửa phòng bao, như đang chờ ai đó.

Có nam sinh thấy , lập tức trêu ghẹo:

“Ôi chà, hoa khôi lớp mình đang đợi ai đây? Đừng là đợi Giang Diêu nhé?”

Hứa Du ngượng ngùng:

“Mấy cậu đừng bậy.”

“Nói bậy gì đâu, nghe bảo cậu gặp Giang Diêu ở nước ngoài đúng không? Sao nào, có tia lửa nào bùng cháy không?”

“Không có đâu, chỉ là cờ gặp nhau rồi hàn huyên đôi câu thôi. À, tớ cũng mời ấy đến họp lớp rồi, ấy bảo sẽ đến.”

“Ồ~~~”

Tiếng trêu chọc vang lên không dứt.

Tôi nghe mà tâm trạng cứ lơ lửng, không tập trung nổi.

Cuối cùng, vẫn không nhịn , lén lấy điện thoại ra nhắn tin cho chủ tịch kim chủ của tôi.

“Anh đến họp lớp à?”

“Ừm, chưa kịp với em. Anh kết thúc cuộc họp sớm nên về nước rồi, sắp tới nơi.”

“Ối, em còn tưởng sẽ không đến chứ.”

“Em ở đâu, sao có thể không đến? Giữ chỗ bên cạnh em cho .”

Tôi nhíu mày.

“Không hợp lý lắm đâu ông xã~”

“Chỗ nào không hợp lý?”

Tôi muốn khóc.

Ông chủ à, quan hệ của chúng ta không phù hợp để công khai trước mặt mọi người đâu!

Làm thế ảnh hưởng xấu đến nền văn minh xã hội đó!

Nhưng thấy Giang Diêu có vẻ không vui, tôi vẫn nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.

“Được rồi, ông xã.”

Cất điện thoại đi, lòng tôi bắt đầu hốt hoảng.

Dựa theo hình tượng tổng tài lạnh lùng của ta bây giờ, chắc sẽ không gì quá trớn trước mặt mọi người đâu.

Cùng lắm chỉ thân mật với tôi vài câu.

Nếu có ai hỏi, tôi cứ lấy cớ là học cũ ôn lại chuyện xưa là xong.

Hoàn hảo.

Nhưng đời không như mơ, thực tế luôn tàn khốc.

Rất nhanh sau đó, Giang Diêu đến.

Cả đám học lập tức cúi đầu khúm núm, đứa nào cũng bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

Hứa Du thì khỏi , ánh mắt lúng liếng, thả thính nhiệt đến mức sắp trật cơ mắt.

Ngay trong ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, Giang Diêu thản nhiên bước qua đám đông, sải bước đến trước mặt tôi.

Sau đó, ta tự nhiên vươn tay nâng cằm tôi lên, tự nhiên cúi đầu, rồi tự nhiên đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Giọng trầm thấp, dịu dàng đến chết người:

“Nhớ em lắm, bảo bối.”

Đòn sát thương trí mạng, không kịp né tránh.

Mặt tôi trong giây lát đỏ như đít khỉ, cứng ngắc quay đầu xung quanh.

Chỉ thấy tất cả học phía sau Giang Diêu đều há hốc mồm, cằm sắp rơi xuống đất.

Ơ…

Giờ mà tôi bảo hai đứa chỉ là học cũ thân thiết nên hôn nhau tí, mấy người có tin không?

9

Buổi họp lớp chính thức bắt đầu.

Không khí trong phòng bao có thể là vô cùng kỳ quái.

Tôi ngồi bên cạnh Giang Diêu, cảm giác như đang ngồi trên đống kim châm, gai nhọn đâm lưng, hóc xương mắc cổ.

Nhưng tâm trạng của Giang Diêu lại cực kỳ tốt, liên tục gắp thức ăn cho tôi.

“Ăn cái này đi, em thích mà.”

“Ừm…”

“Sao mặt em còn đỏ ?”

“Anh xem…”

Tôi oán trách liếc ta một cái, giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.

Giang Diêu hình như không hiểu, vẫn đưa tay xoa đầu tôi.

Lúc này, lớp trưởng ho nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt hóng hớt vẫn lịch sự hỏi:

“Giang Diêu, cậu với Mông Viên… đang hẹn hò à?”

Hẹn cái quỷ.

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách phủ nhận, Giang Diêu bên cạnh đã thản nhiên mở miệng:

“Ừ, tôi là trai của ấy.”

“Tôi theo đuổi ấy, cũng gần hai năm rồi.”

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn ăn đều trở nên khó tả.

Đặc biệt là Hứa Du.

Cô ta trừng tôi như muốn róc thịt tôi thành sashimi.

Nhưng tôi hoàn toàn chẳng có tâm trí để quan tâm đến ta, vì chính bản thân tôi cũng đang ngơ ngác chằm chằm Giang Diêu.

Bạn trai?

Anh ta theo đuổi tôi?

Não tôi lập tức ngừng hoạt , như thể vừa bị một quả táo từ trên trời rơi xuống đập trúng.

Nhưng với tư cách là một chim hoàng yến chuyên nghiệp, tôi nhanh chóng nhận ra vấn đề.

Lập tức tỉnh táo trở lại.

Không đúng không đúng.

Mối quan hệ kim chủ – kim tước mà thẳng ra thì không có lợi cho hình ảnh của ta, còn dễ bị người ta bịa đặt linh tinh, ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Nhưng nếu là thì khác.

Thậm chí còn giúp sự nghiệp của ta thêm thuận lợi.

Chậc, sớm trước một tiếng có phải tốt không.

Đóng giả là phải tính thêm phí đó nhé!

Cũng may tôi lanh trí.

Tôi lập tức nhập vai, ngoan ngoãn dựa sát vào vai ta, tiếp tục diễn tiếp.

“Ừm nè, đợi đến lúc tụi mình đính hôn, nhất định sẽ gửi thiệp mời cho mọi người. Nhớ đến đấy nha!”

Cả đám học còn chưa kịp phản ứng, Giang Diêu đã sững người trước.

Bàn tay ta đang nắm lấy tôi bỗng siết chặt.

Anh ta cúi đầu tôi, ánh mắt chấn , đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.

“Em thật?”

Nhìn kìa, diễn xuất của tôi có phải quá xuất sắc không?

Chân thành, bàng hoàng, , từng ánh mắt đều đầy cảm .

Tôi e thẹn gật đầu.

“Thật mà.”

Giang Diêu khẽ .

Đôi mắt đẹp của ta như sắp tràn ngập , không thể che giấu thêm nữa.

10

Sau buổi họp lớp, điện thoại tôi bỗng dưng nhộn nhịp hẳn lên.

Không ít người chủ bắt chuyện, cố kết thân.

Người thì nhờ tôi nhắn hộ với Giang Diêu xin hợp tác ăn.

Người thì mượn cớ vay tiền.

Tôi chẳng buồn trả lời, chỉ tiếp tục chìm vào trạng thái emo.

Bởi vì hình ảnh Giang Diêu và kia tay trong tay đi dạo phố vẫn cứ quẩn quanh trong đầu tôi.

Anh ta diễn cùng tôi như thế này, lỡ sau này chia tay, cả hai chắc chắn sẽ rất ngại ngùng.

Con đường rút lui của tôi cũng ngày càng ít đi.

Tôi vùi mặt vào gối, rất nhanh lại ngẩng đầu lên như thường.

Không sao cả, chỉ cần tiền vào tài khoản đúng hạn.

Tôi tuyệt đối sẽ không một con cá lạnh lùng hay một con lừa khó dỗ.

Có lẽ do thấy tôi diễn tròn vai, tâm trạng Giang Diêu đặc biệt tốt.

Anh ta vung tay mua cho tôi một đống túi xách, trang sức, quần áo, thẻ cũng nạp thêm tiền.

Mỗi ngày tôi chỉ việc nằm trên giường tin nhắn báo số dư ngân hàng mà đến không khép nổi miệng.

Đang mơ tưởng về việc dùng số tiền này để bao nuôi vài nam người mẫu có vẻ ngoài giống Giang Diêu, thì biệt thự lại có một vị khách không mời mà đến.

Một có khí chất sang chảnh.

Chính là đã đi dạo phố với Giang Diêu hôm trước.

Đậu má.

Không ai với tôi hôm nay có tiết mục giật tóc đâu nhỉ?

Giờ tôi nên giật hay không giật đây?

Nếu thắng, Giang Diêu nổi giận trừ tiền tôi.

Nếu thua, tôi lại lết thẳng vào viện, quá mất mặt.

Tôi bối rối ngồi đối diện ấy, còn ấy thì ung dung đánh giá tôi, khí chất như thể chính ấy mới là chủ nhân của ngôi nhà này .

“Cô là Mông Viên?”

“Ừm, đúng .”

“Giang Diêu hóa ra giấu em bé trong nhà lâu như . Cậu ấy còn muốn đính hôn với , đúng là bất ngờ đấy.”

Tôi gượng gạo:

“À… thực ra tôi với ấy chỉ chơi thôi, yên tâm đi, tôi sẽ sớm rời khỏi ấy.”

“?”

Cô nàng nhíu mày.

“Rời khỏi ấy?”

Tôi vội vã thể hiện sự trung thành:

“Nếu không đồng ý, tôi nhất định sẽ đi.”

Cô nàng tái mặt như thể vừa nghe thấy điều gì kinh hoàng lắm.

Sau đó, ta vội vàng lôi từ trong túi ra một xấp chi phiếu.

“Cô… muốn bao nhiêu tiền, cứ viết đi!”

“Đừng ngại, tôi không có ý phạm đâu!”

Tôi liếc ta, rồi lại liếc đống chi phiếu trên tay.

Sau đó, tôi khẽ thở dài một hơi.

Ai hiểu nỗi lòng tôi đây, các chị em?

Vì khoảnh khắc lịch sử này, tôi đã học thuộc lòng cả quy trình đổi chi phiếu thành tiền mặt.

Giờ cuối cùng cũng đến lúc phát huy rồi!

Cuối cùng! Tôi cũng bị phạm bằng tiền!

Tôi giả vờ từ chối:

“Chị à, thế này không hay đâu…”

Nhưng nàng cứ cố nhét chi phiếu vào tay tôi:

“Không sao hết, đây là bồi thường và quà tặng của tôi dành cho . Cứ viết đi.”

“Được thôi.”

Bề ngoài tôi tỏ ra bất đắc dĩ, trong lòng thì đang bắn pháo hoa ăn mừng.

“Vậy tôi lấy tiền rồi đi ngay—”

“Đi đâu?”

Một giọng lạnh lùng, quen thuộc bỗng vang lên từ cửa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...