20
Cô đã nghĩ rằng bây giờ Lục Dữ Châu chắc hẳn sống không mấy dễ chịu, đến khi thật sự gặp, vẫn ngẩn người.
Chỉ vài tháng không gặp, Tống Khinh Ngữ suýt không nhận ra người đàn ông trước mặt — gầy gò, tiều tụy, mặt mày uể oải, trông như già đi ít nhất mười tuổi. Vậy mà hắn lại chính là Lục Dữ Châu từng phong độ ngút trời không lâu trước đây.
Nhưng chỉ ngạc nhiên trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, xa cách.
Lục Dữ Châu thấy Kỷ Hưng Trạch ung dung ngồi bên cạnh , dường như không ngờ hắn cũng ở đây, hơi thở chợt rối loạn trong giây lát.
Nhưng hắn hiểu rõ, giờ đây mình đã không còn chút tiếng nào trước mặt Tống Khinh Ngữ.
Hắn cúi mình, vẻ mặt đầy bi thương, cầu xin chút thương xót cuối cùng:
“A Ngữ, biết trước đây là có lỗi với em. Nhưng thực sự chưa từng lừa dối em, từ đầu đến cuối chỉ mình em. Chỉ là… nể xưa, hãy bỏ qua cho Lục thị đi?”
Tư thế của hắn thấp đến mức chẳng còn sót lại chút kiêu ngạo nào từng lộ ra trong thời gian hai người quen nhau.
Nhưng chỉ khẽ nhún vai, lắc đầu, rồi đưa tay chỉ sang Kỷ Hưng Trạch đang ngồi cạnh.
“Người muốn chèn ép Lục thị đâu phải là tôi, sao không đi cầu xin ấy?”
Tống Khinh Ngữ khẽ , khóe môi vẫn cong ánh mắt lại chẳng hề mang ý .
“Hơn nữa, Lục Dữ Châu, cảm giữa chúng ta từ lâu đã bị tự tay bào mòn hết rồi.”
Là khi lén đính hôn với người khác, chỉ định để nhân bên ngoài.
Là khi dùng tiếng Pháp cùng đám thân buông lời nhạo, hạ thấp , chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện ngăn cản.
Là khi An Chi Ninh và bọn họ bịa đặt, vu khống , lại yên tâm đóng vai kẻ vô hình.
Bây giờ lại chạy đến nhắc đến cảm xưa — những lúc ấy, sao không nhớ rằng hai người từng nhau?
Lời vừa dứt, sắc mặt Lục Dữ Châu lập tức trắng bệch. Cổ họng hắn nghẹn đắng, đến nuốt cũng thấy khó khăn.
“A Ngữ, biết sai rồi, xin lỗi em. Nhưng nếu cứ thế này nữa, Lục thị thật sự sẽ không trụ nổi…”
Cô vẫn thản nhiên nhún vai.
“Lục thị không trụ nổi thì liên quan gì đến tôi? Lục Dữ Châu, tất cả bọn họ đều phải trả giá cho việc mình đã . Tại sao lại nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi nhẹ hều là có thể rút mình ra ngoài?”
“Nhưng chưa từng những chuyện đó với em!” Hắn nóng nảy biện giải, ngay khoảnh khắc câu rơi xuống, đã chẳng buồn giữ lại chút nụ giả tạo nào.
“Anh đúng là chưa . Anh chỉ đứng thôi. Lục Dữ Châu, kẻ bàng quan như mới là đáng ghét nhất.”
Ánh mắt đầy ắp chán ghét, không hề che giấu.
“Chính vì bàng quan, nên đám mới có thể ngang nhiên dùng lời lẽ cay độc với tôi. Chính vì bàng quan, nên An Chi Ninh mới có cơ hội hết lần này đến lần khác tổn thương tôi. Giờ lại chưa từng ?”
“Được thôi, chưa , thì tôi cũng tôi chưa từng chèn ép Lục thị. Giúp đỡ Lục thị, tôi không .”
Nói xong, nâng giọng:
“Linda, tiễn khách.”
Linda lập tức đẩy cửa bước vào, nở nụ xã giao chuẩn mực:
“Xin mời, Lục tổng.”
Hắn còn muốn gì đó, Tống Khinh Ngữ đã kéo Kỷ Hưng Trạch bước thẳng ra ngoài.
Dù sao cũng là tổng tài, trốn một lúc cũng chẳng ai quản. Còn người trong văn phòng, đã có Linda trông chừng tiễn đi, sẽ không có vấn đề gì.
“Vậy mình ăn gì đây? Tây hay cơm nhà? Lâu rồi không ăn, tôi hơi thèm cơm nhà.”
“Vậy thì cơm nhà đi, tôi nghe theo hết.”
Kỷ Hưng Trạch mày mắt giãn ra, đã hoàn toàn khác với dáng vẻ trầm lặng khi mới gặp.
Cô quay lại, nhướng mày trêu:
“Anh sao cái gì cũng nghe tôi ?”
Bước chân đột nhiên khựng lại. Khi , ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến tim bất giác lỡ nhịp.
Cô vừa định đổi chủ đề để tiếp tục bước đi, thì giọng đã vang lên từ phía sau:
“Bởi vì, A Ngữ, tôi thích em.”
Lời tỏ vừa bất ngờ, lại vừa nằm trong dự liệu của .
Bước chân dừng lại, quay đầu , khẽ thở dài:
“Nhưng…”
“Tôi biết. Em từng , bây giờ chưa muốn bắt đầu một mối quan hệ mới. Vậy… khi em sẵn sàng, tôi có thể là người đầu tiên không?”
Ánh mắt sáng rực như dải ngân hà.
Nhìn ánh sáng ấy, câu từ chối nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể ra.
Cô bật :
“Đã hỏi thành tâm như , thì tôi miễn cưỡng đồng ý nhé!”
Anh cũng mỉm , như không nghe thấy hai chữ “miễn cưỡng”, thuận theo trái tim mà ôm chặt lấy .
Kỷ Hưng Trạch đã đợi qua mấy mùa đông đơn. Anh tin rằng, mùa đông kế tiếp, người đơn sẽ không còn là nữa.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?