“Tôi Hứa Tư Miên tuy không thành công như luật sư Thẩm, cũng không hèn hạ đến mức lấy mấy năm cảm đổi vài cái túi.”
“Luật sư Thẩm, tôi hỏi thật, hôm nay chị khuyên tôi đổi cảm lấy túi, bước tiếp theo là gì?”
“Chị định gợi ý tôi đẻ thêm vài đứa con để lấy tiền à?”
“Nếu luật sư ly hôn nổi tiếng mà chỉ biết bày kế kiểu đó, thì tôi Hứa Tư Miên không cần.”
3.
Vì màn kịch của Hứa Tư Miên, buổi họp lớp sớm tan.
Nhà hàng cách nhà tôi khá xa, dù đường ban đêm thông thoáng thì lái xe cũng gần hai mươi phút.
Hạ Từ ngồi im lặng trên ghế phụ suốt cả quãng đường.
Tôi liếc qua khóe mắt.
Anh nhắm hờ mắt, giữa chân mày lại nhíu chặt.
Đó là vẻ mặt chỉ lộ ra mỗi khi gặp vụ án thật sự khó nhằn.
Tôi cũng hiểu mà.
Dù sao thì mấy chuyện xảy ra hôm nay, đặt lên ai cũng khó tránh khỏi vài gợn sóng trong lòng.
Về đến nhà, tôi vào thư phòng việc.
Hạ Từ không như mọi lần đi theo vào.
Tôi cũng chẳng để ý.
Cho đến khi trong phòng khách bất ngờ vang lên tiếng kính vỡ.
Tôi bước ra ngoài thì thấy Hạ Từ đang đứng trước tủ rượu, rượu đỏ đổ đầy sàn, trông chẳng khác gì hiện trường vụ án.
Tôi cau mày:
“Phản ứng tâm lý dữ sao?”
Động tác nhặt mảnh vỡ của Hạ Từ hơi khựng lại:
“Gì cơ?”
Tôi thẳng:
“Hứa Tư Miên.”
Hạ Từ im lặng.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một tia bực bội.
Chuyện hôm nay đâu chỉ mình khó chịu, mấy câu vô lý của Hứa Tư Miên lúc đi tôi cũng chẳng vui vẻ gì.
Thế nên tôi lạnh giọng nhắc:
“Hạ Từ, ngay từ đầu em đã không muốn đi, là cứ ép em đi.”
“Cũng là tự bảo Hứa Tư Miên hỏi em.”
Hạ Từ ngước lên tôi, trong mắt đầy tơ máu:
“Ừ. Nhưng Hạ Hạ, nhất định em phải khó nghe như sao?”
Tôi hơi khựng lại.
Thật sự có một thoáng tôi nghĩ ngợi — khó nghe, là chỉ cuộc chuyện giữa tôi và Hứa Tư Miên, hay là cuộc cãi nhau của chúng tôi bây giờ?
Hạ Từ mệt mỏi day ấn đường:
“Thẩm Hạ, em thông minh như , lại luôn đứng ngoài cuộc đời, chỉ liếc qua đã biết đó là ván cờ chết.”
“Nhưng em có nghĩ đến Hứa Tư Miên không? Là người trong cuộc, ấy đã rất đau khổ rồi.”
“Em cần gì phải rắc muối lên vết thương của ấy?”
Anh còn tôi rất nghiêm túc:
“Thẩm Hạ, khả năng thấu cảm của em đâu rồi?”
Tôi thật sự tức mà bật .
May mà nhiều năm đi , phản xạ nghề nghiệp khiến miệng tôi còn nhanh hơn não:
“Hạ Từ, rõ ràng ra nhé. Người khiến Hứa Tư Miên bất hạnh trong hôn nhân không phải em.”
“Nếu muốn bàn chuyện đồng cảm vô nghĩa ở đây, chi bằng dạy Hứa Tư Miên hiểu thế nào là tận dụng tài nguyên.”
“Chỉ cần ấy chịu học cách sử dụng lợi thế của mình, thì đâu ra nông nỗi này.”
“Còn nữa, về mảng bảo toàn tài sản và hoạch định pháp lý cho giới giàu, Hạ Từ còn rõ hơn ai hết mà.”
“Anh chưa từng nghĩ mấy chiêu đó một ngày nào đó sẽ dùng trên người ‘bạch nguyệt quang’ của mình sao?”
Mặt Hạ Từ sa sầm, như không ngờ tôi sẽ thẳng như .
Anh theo phản xạ mở miệng giải thích:
“Hạ Hạ, không có ý đó…”
Tôi khẽ nhếch môi lạnh:
“Vậy ý là gì? Đừng tin thời này có người chỉ nhờ tờ giấy hôn thú là chia nửa gia sản mấy đời nhà người ta nhé?”
“Hay ra tòa cũng muốn ngồi đó kể lể cảm, kể thanh xuân đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Hạ Từ, rốt cuộc đang giận cái gì?”
Hạ Từ im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng thật nặng nề.
Tôi cẩn thận gom mảnh vỡ thủy tinh, bọc lại bằng giấy dày, rồi từ tốn lau sạch rượu vương đầy sàn.
Sau khi dọn dẹp xong hết.
Anh vươn tay ôm tôi vào lòng:
“Xin lỗi, Hạ Hạ.”
“Anh biết em đúng hết. Là nhất thời nóng giận.”
“Chỉ là… thấy hơi tội nghiệp ấy.”
“Nhưng cuối cùng, đó cũng là lựa chọn của ấy, chẳng trách ai .”
Bạn thấy sao?