Món Ăn Đặc Biệt [...] – Chương 3

Thời Dã bị tôi chọc thẳng vào chỗ đau, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Có người trong nhóm hắn không nhịn , bật khẽ.

Thời Dã giận dữ đập bàn đứng phắt dậy, hét lên:

“Tống Nguyệt Vi! Cô đừng có mà giở chứng vô cớ!”

“Tôi bảo đừng gọi cho tôi nữa, thế mà lại theo dõi tôi? Còn đuổi tới tận đây?”

“Cũng may là hoa khôi đã về ký túc xá rồi, nếu không chẳng lẽ muốn đánh nhau với ấy để giành tôi à?”

“Chỉ là giường thôi, không thấy mình quản hơi quá à?”

Tôi bật .

Cái quái gì thế này?

Hắn ta lấy đâu ra sự tự tin đó?

Tôi gương mặt méo mó vì tức giận của Thời Dã, chỉ cảm thấy hắn ta thật xấu xí.

Trước đây tôi bị mù mắt thế nào mà lại chọn hắn giường chứ?

“Đừng tự tin thái quá nữa, tôi đã có giường mới rồi.”

“Anh ấy giỏi hơn nhiều, đúng là có ăn ngon rồi mới biết mình từng ăn phải đồ dở tệ.”

Thời Dã nghiến răng, tức tối :

“Bớt giả bộ đi, chỉ muốn chọc tức tôi đúng không?”

“Được thôi, xem, hắn ta là ai?”

Tôi nhàn nhạt đáp:

“Là Tịch Thần.”

Một cậu trai trong nhóm chợt lên tiếng:

“Tịch Thần… nghe quen quen?”

Có người lập tức phản ứng:

“Không phải là cùng phòng của Dã ca ở căn hộ ngoài trường sao?”

“Mẹ nó, thế chẳng phải Dã ca bị phòng cùng cắm sừng rồi à?”

Nghe , Thời Dã lại bật , thoải mái ngồi xuống ghế.

“Mấy người đừng nghe ta nhảm, cái tên lạnh lùng đó ghét ta muốn chết, mỗi lần gặp mặt còn chẳng buồn chào.”

Hắn ta lộ vẻ thản nhiên tôi, đầy khiêu khích:

“Tống Nguyệt Vi, không soi gương trước khi ra ngoài à? Mắt thì sưng, giọng cũng khàn rồi.”

“Chẳng phải vừa khóc cả ngày từ lúc tôi đi sao? Còn giả bộ không để ý tôi à?”

Tôi sững người.

Mắt tôi sưng thật à?

Tôi giơ tay chạm vào mí mắt, hình như đúng thật.

Đều do Tịch Thần, hưởng thụ quá nên nước mắt sinh lý cứ chảy mãi.

Thời Dã thấy tôi đụng vào mắt, nghĩ rằng mình đoán trúng, giọng cũng dịu đi:

“Nhắc đến lại khóc nữa à? Thôi nào, về trước đi, tôi ăn xong sẽ qua tìm .”

“Ngoan, nước mắt để dành tối nay khóc trên giường đây nhé.”

Cả đám đàn ông trong phòng ồ lên.

“Dã ca, đỉnh thật đấy! Gái nóng bỏng thế nào cũng phải phục tùng trong tay!”

“Xem ra tối nay Dã ca lại chiến một trận nữa rồi!”

Tôi vừa định mở miệng mắng hắn thì dòng bình luận lại điên cuồng chạy qua trước mắt.

【Cái độ tự tin này thật đáng sợ, đàn ông tự tin đúng là thứ khó chịu nhất trên đời】

【Hắn không thấy môi nữ chính cũng sưng à? Do hôn suốt cả buổi chiều đấy】

【Mau cho hắn ta ăn cú tát đi, hoặc ít nhất cũng hắn bẽ mặt】

【Mọi người kỹ đi, nam phụ đến rồi kìa! Đã nghe thấy Thời Dã bảo nữ chính về phòng chờ hắn!】

【Nữ chính mau trấn an cún con đi, không thì cậu ta lại tổn thương mất】

Tịch Thần đã đến rồi sao?

Tôi quay đầu lại.

Anh ta đứng ngay phía sau, ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt không biểu lộ cảm rõ ràng đang chằm chằm tôi.

8

Tôi khẽ giật mình.

Tịch Thần đã nghe hết mấy lời bẩn thỉu của Thời Dã rồi sao?

Lỡ ấy lại hiểu lầm nữa thì sao?

Tôi còn chưa kịp ăn ta đâu đấy.

Tôi vừa dịch người thì Thời Dã cũng phát hiện ra Tịch Thần.

Hắn ta ha hả, lên tiếng:

“Vừa nhắc đã thấy, Tịch Thần, cậu đi với ai đấy? Qua đây ngồi chung ăn đi!”

Tôi nghiến răng, cũng đưa tay ra.

“Tịch Thần, qua đây nào.”

Thời Dã chẳng hề lo lắng, thản nhiên :

“Tống Nguyệt Vi, đừng diễn nữa. Cậu ta vốn không thích tiếp với con , chắc chắn sẽ không—”

Còn chưa dứt câu, Tịch Thần đã nắm lấy tay tôi.

Tôi cong khóe môi, mạnh mẽ kéo ta lại gần, rồi bất ngờ cúi xuống hôn ta.

Tịch Thần thoáng sững sờ, chỉ một giây sau, một tay đã vòng qua eo tôi, chủ hôn sâu hơn.

Cả phòng rơi vào im lặng chết chóc.

【Cái kiểu hôn cưỡng ép này thật quá đã! Nữ chính không chỉ có miệng mà còn có tay nữa!】

【Tình cảnh này quá kích thích, cún con dù có tan nát trái tim cũng không thể để chủ nhân thất vọng】

【Bộ phim “người đàn ông giặt đồ lót lạnh lùng” đã chính thức chiếu trên nền tảng nữ tần】

【Nữ chính sẽ không phải chỉ đang lợi dụng nam phụ để chọc tức nam chính chứ? Tịch Thần chẳng lẽ chỉ là công cụ?】

【Ngừng nhảm đi, một người đàn ông si như mà còn thua cái tên nhờn nhợt kia sao?】

Đột nhiên, “rầm!” một tiếng, Thời Dã đạp đổ bàn.

Chén dĩa rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Tịch Thần nhanh chóng quay người lại, chắn tôi sau lưng, tránh cho tôi bị bắn trúng bởi mảnh vỡ.

Thời Dã thở dốc, trông như một con bò tót bị chọc điên.

“Tống Nguyệt Vi, giỏi lắm! Cô thành công khiến tôi ghen rồi! Cô đang chơi lửa đấy biết không?”

Hắn ta bước tới, vươn tay định túm lấy tôi.

Tịch Thần lập tức đẩy mạnh hắn ra.

Thời Dã lảo đảo, đập mạnh vào tường, gương mặt méo mó vì tức giận.

“Tịch Thần! Mẹ nó, cậu lấy đâu ra lá gan dám vào đàn bà của tôi?”

Tịch Thần lạnh lùng lên tiếng:

“Nguyệt Vi đã rồi, ấy không phải cậu. Cô ấy chỉ cần tôi.”

【Ồ, nghe thấy chưa? CÔ ẤY CHỈ CẦN TÔI】

【Cún con ngẩng đầu rồi kìa, đừng ai hạ đầu nó xuống!】

【Cảnh đánh dấu lãnh thổ này quá đã, nam chính bị vả vào mặt đau không?】

【Không còn là cún con nữa rồi, cậu ấy đã thành sói, ai dám chạm vào nữ chính thì bị cắn ngay!】

Thời Dã vẫn không huống.

“Tôi với ấy chỉ đang cãi nhau thôi! Cậu chỉ đang tranh thủ lúc ấy giận dỗi thôi!”

Tôi vỗ nhẹ lên bàn tay Tịch Thần đang siết chặt, ý bảo ấy bình tĩnh.

Sau đó, tôi nở một nụ nhàn nhạt, Thời Dã.

“Anh là gì mà những lời này? Một giường cũ cũng có tư cách lên tiếng chắc? Anh không nghĩ chúng ta từng là người đấy chứ?”

Lời của tôi như một cú tát thẳng vào mặt hắn.

Mặt Thời Dã tái nhợt.

Ngay lúc này, ngoài hành lang vang lên giọng của nhân viên phục vụ.

“Ông chủ, là phòng kia đấy, có người uống say rồi đập bàn.”

“Mau gọi cảnh sát đi.”

9

Thời Dã và đám bị chủ quán giữ lại trong phòng. Tôi và Tịch Thần nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng rời đi.

Đi lang thang một lúc, tôi quyết định dẫn về căn hộ ngoài trường của mình và gọi đồ ăn.

Tôi sống một mình trong một căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, rất tiện lợi.

Lần đầu tiên đến chỗ tôi, Tịch Thần rõ ràng căng thẳng, hai tay không biết nên để đâu.

Anh không kén ăn, nên tôi tự chọn món theo sở thích.

Tôi đặt một phần tôm rang cay, trứng sốt cà chua và lòng heo xào cay, kèm hai bát cơm trắng.

Vừa chuẩn bị bấm đặt hàng, Tịch Thần đột nhiên giữ tay tôi lại, chỉ vào màn hình điện thoại.

“Em quên ghi không cho hành lá rồi.”

Tôi sững người, ngẩng đầu .

“Sao biết tôi không ăn hành sống?”

Mặt Tịch Thần đỏ lên, bối rối không biết trả lời thế nào.

Tôi liếc màn hình, bất ngờ thấy một dòng bình luận hiện lên.

【Để tôi hộ cậu ấy nhé! Vì mỗi lần nữ chính đặt đồ ăn ở chỗ thanh mai, hóa đơn đều bị cậu ấy giữ lại cẩn thận!】

【Cậu ấy biết nữ chính không ăn hành sống, không thích tỏi chín, trà sữa uống ba phần đường, cà phê thì đổi sang sữa yến mạch!】

【Người ta thầm lặng quan tâm từ lâu rồi, không hề hay biết!】

Tôi hơi sững sờ.

Tịch Thần luôn lặng lẽ quan sát tôi, chưa bao giờ phiền tôi.

Cậu ấy vốn chỉ là một tuyến nhân vật phụ trong nguyên tác, tồn tại để khắc họa sự cặn bã của nam chính và sự mù quáng của nữ chính…

Tôi người trước mặt, bỗng cảm thấy có chút đau lòng.

Tên ngốc này.

Tôi véo nhẹ má , : “Không muốn thì thôi.”

Dù sao thì tôi cũng đã biết rồi.

Đồ ăn giao đến rất nhanh, Tịch Thần rửa tay xong liền tự giác giúp tôi bóc vỏ tôm, còn bản thân thì không ăn một miếng nào.

Chờ tôi ăn no, mới lặng lẽ nhận lấy đũa của tôi, quét sạch phần cơm và thức ăn còn lại.

【Dùng chung một đôi đũa, ai vui vẻ tự hiểu!】

【Nam phụ cầm đũa của nữ chính mà tay run rẩy, chắc là sợ bị từ chối lắm đây.】

【Mặc dù hai người đã hôn nhau rồi, cái sự mập mờ này vẫn cứ khiến tim tôi đập loạn xạ!】

【Đừng dây dưa nữa! Tác giả, cho tôi cảnh nóng ngay đi!】

Ăn xong, tôi vào phòng tắm súc miệng, vừa hay thấy bộ đồ lót ren màu tím mà hôm qua thay ra.

Nhưng… sao nó lại giặt sạch sẽ và phơi ngay ngắn trên giá?

Tôi chợt nghĩ đến một khả năng, liền cầm móc áo đi ra phòng khách.

“Tịch Thần, giặt cái này à?”

Anh ta lập tức đứng bật dậy, cả người cứng ngắc.

“Tôi… tôi không gì sai! Chỉ là… tiện tay giặt thôi…”

Tôi nheo mắt, chặn lời :

“Lúc tôi ở chỗ Thời Dã, quần áo lót của tôi cũng là giặt đúng không?”

Trước đây, mỗi lần tôi qua đêm ở chỗ Thời Dã, đồ lót thay ra hôm sau đều sạch sẽ thơm tho treo trên ban công.

Tôi từng nghĩ, dù Thời Dã có cặn bã thế nào thì cũng còn chút tốt bụng.

Hóa ra… là Tịch Thần giặt cho tôi.

Lúc này bị tôi bắt gặp, ta hoảng hốt đến nỗi không biết để tay chân vào đâu.

“Xin lỗi… Nếu em không thích, sau này tôi sẽ không đụng vào nữa…”

Tôi đặt móc áo sang một bên, bước lên phía trước, giơ ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi .

“Hôm nay tôi mặc quần lót dây đấy, có muốn tự tay cởi ra giặt không?”

10

Tịch Thần bé nhỏ trong đầu đã bắt đầu gật đầu.

Tịch Thần lớn lại vô thức lùi về sau một bước.

Anh ta nghiến răng kiềm chế bản thân, trên trán đã rịn mồ hôi.

“Chọc tức Thời Dã xong rồi, em không cần… không cần phải…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...