7
“Chồng nó dắt về một thằng nhóc mập, mà con Tống cưng chiều nó như vàng!”
“Thời buổi này mẹ kế khó thật, thằng béo kia một thân đồ hiệu, còn con lớn thì nghèo kiết xác, đúng là trái ngược!”
Cha dượng định mắng chửi mẹ, lắp ba lắp bắp mãi chỉ thốt :
“Nó khó con trai tôi, Trần Dĩnh còn khoe khoang trước mặt nó là mình vào Thanh Bắc! Xem như tát vào mặt con tôi!”
Hàng xóm sững lại, sau đó bật ầm ĩ.
“Con tôi mà đỗ Thanh Bắc, tôi cũng khoe cho cả làng biết!”
“Thôi đi, Triệu Khinh Hồng, mấy chục năm hàng xóm, ai mà không biết vợ hai của ông siêng năng, là trụ cột trong nhà chứ. Không có bà ấy, ông với thằng béo chỉ có nước ra đường xin ăn!”
“Đúng , ông chẳng kiếm ra tiền, việc nhà cũng không lo, bao nhiêu năm nay toàn là chị Tống nai lưng ra để cho con ông mặc đồ hiệu! Không có chị ấy, ông chẳng khác nào phế vật!”
Mặt cha dượng lúc xanh lúc trắng, bị đến á khẩu.
Ông ta liền quay sang bôi nhọ mẹ:
“Đó là bởi vì nó đi trai , lấy tiền từ đàn ông khác! Nếu không sao có thể kiếm nhiều thế?!”
Mẹ tức đến mức giọng run run:
“Triệu Khinh Hồng! Ông rõ ràng cho tôi! Ông chửi ai là đàn bà lăng loàn hả?!”
Ông ta nghênh cổ, chỉ lo ăn vạ:
“Bà ngày nào cũng gõ điện thoại mà cũng có tiền, không đi trai thì là gì? Bà cắm sừng tôi hơn mười năm, tôi đòi bà một triệu cũng chẳng quá đáng!”
Đối mặt với sự nhục mạ của chồng, mẹ khóc như một đứa trẻ bất lực.
“Tôi một lòng lo cho gia đình, mà ông lại sỉ nhục tôi như thế!”
Em trai cũng xen vào trách móc:
“Tại sao chị ta học Thanh Bắc, còn tôi chỉ học cao đẳng! Chính mẹ kế bà thiên vị con ruột!”
Nghe đến đây, trái tim mẹ hoàn toàn nguội lạnh.
“Vậy thì từ hôm nay, tôi và nhà họ Triệu các người, không còn bất kỳ quan hệ nào nữa!”
Bà quay sang cha dượng:
“Triệu Khinh Hồng, tôi muốn ly hôn!”
Cha dượng trừng mắt, vung bàn tay to như cái quạt:
“Bà dám!”
Nhưng ngay giây sau, tôi đã chụp lấy cổ tay ông ta, đẩy thẳng xuống đất.
Em trai thấy liền xông về phía tôi:
“Dám bắt nạt bố tôi, tôi đánh chết chị!”
Tôi nghiêng người né, túm cổ áo nó, vung một cái tát nảy lửa.
“Cướp đồ chơi của tao! Chiếm phòng của tao! Mẹ tao nhịn ăn nhịn mặc để mua đồ hiệu cho mày!”
“Ba năm vay học phí của tao đều đổ vào người mày! Đổi lại chỉ một thằng phế vật như mày!”
Tôi mạnh mẽ đẩy nó ngã dúi dụi vào cha dượng, cả hai cùng đập vào tường.
“Cha con nhà họ Triệu, đúng là một combo phế vật!”
Hàng xóm ai nấy đều kinh ngạc tôi.
Còn tôi, mắng xong, chỉ thấy ngực mình như trút bỏ mười mấy năm uất nghẹn.
Ngôi nhà này do mẹ mua, tôi ôm chặt búp bê, đứng sừng sững ngay cửa như thần giữ nhà.
Tôi mẹ:
“Mẹ muốn ở lại với hai tên phế vật này, hay đi với con?”
Lần này, mẹ không hề do dự, dứt khoát đứng về phía tôi.
Hai cha con kia còn định giãy giụa, tôi lập tức ném thẳng điện thoại của bọn họ ra ngoài.
“Từ hôm nay, hai người cút khỏi nhà này cho tôi!”
Chúng còn muốn vùng vẫy, cảnh sát đã kịp thời tới chặn lại.
“Chúng tôi nhận báo án, hai người bị nghi hành hung và xâm nhập trái phép, mời theo chúng tôi về đồn.”
Cha con họ Triệu bị dẫn đi, tôi mới quay sang mẹ.
“Mẹ nghĩ thế nào?”
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù tiếp theo mẹ có khóc lóc hay trách mắng, tôi cũng sẽ lập tức rời đi.
Nhưng mẹ lại ôm chặt lấy tôi, nước mắt thấm ướt cả ngực áo.
Lúc đó tôi mới nhận ra, người mẹ mà ngày bé tôi luôn phải ngước , giờ đây phải cúi đầu xuống tôi mới thấy rõ dấu vết năm tháng hằn trên khuôn mặt bà.
“Con , mẹ xin lỗi con!”
Trong lòng tôi dâng lên vị chua xót, khóe mắt đỏ hoe.
Câu này, tôi đã chờ quá lâu, lâu đến mức quên mất rằng mẹ chỉ có một đứa con là tôi.
Mẹ lại lần nữa hứa hẹn với tôi: “Con , lần này mẹ sẽ kiên quyết ly hôn!”
Ban đầu, tôi không tin.
Trong lòng tôi vẫn đầy nghi ngờ.
Bạn thấy sao?