Nhưng còn chưa kịp thở phào, tôi đã nghe thấy một thứ âm thanh rất nhỏ.
Bút chì chạm vào trang giấy trắng.
Tay tôi khẽ run, gãy đầu ngòi bút.
Trần Tứ đang hôn Kiều Vãn Nguyệt.
“Giả sử hàm số f(x)…”
Tôi chớp mắt, cố gắng lặp lại đề bài hết lần này đến lần khác.
“Đợi một chút, Trần Tứ… Em ghé qua phòng tập múa một lát nhé.”
Trần Tứ hững hờ ừ một tiếng.
Tôi vẫn cắm cúi đề bài, và chính vào lúc này, ta bước đến gần.
“Sao nãy giờ chưa câu nào ?”
Tôi nghe thấy âm thanh lý trí trong đầu mình vỡ vụn.
Lặng lẽ ném bút xuống bàn, tôi đứng dậy định rời đi.
Nhưng một cánh tay chống lên bàn trước mặt tôi, cắt đứt đường đi của tôi.
Trần Tứ cúi đầu tôi, nụ dịu dàng như gió xuân.
“Nhỏ ngốc, lại khóc rồi à?”
Anh ta dường như rất hài lòng với phản ứng của tôi.
“Anh đâu có thực sự hôn ấy, đừng buồn nữa mà.”
“Không liên quan đến tôi, phiền tránh ra.”
Trần Tứ không hề nhúc nhích, ngược lại còn tiến gần hơn.
Trong mắt ta, ánh lên vẻ chế giễu.
“Em là lọ giấm nhỏ à? Sao ghen dữ ?”
Giọng trầm thấp dần, mang theo chút ngữ điệu vỗ về.
“Đừng giận nữa không? Làm hòa với đi nhé?”
“Hai ngày nay, nhớ em đến phát điên.”
Tôi không buồn lau đi khóe mắt ươn ướt, mà chỉ ngẩng đầu thẳng vào ta.
“Vậy còn Kiều Vãn Nguyệt thì sao?”
“Trần Tứ, thế này rất rẻ mạt. Chỉ khiến tôi càng chán ghét hơn thôi.”
Mỗi một câu tôi , nụ trên môi ta lại nhạt đi một phần.
Đến cuối cùng, Trần Tứ lạnh mặt tôi.
“Anh thật sự không hiểu em đang cố chấp vì cái gì.”
Anh ta đứng thẳng dậy, trở lại dáng vẻ lười biếng thường ngày.
“Được thôi, nếu em muốn đẩy cho người khác đến , thì tùy em.”
Trần Tứ hừ nhẹ, sau đó xoay người rời đi.
Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra…
Kiều Vãn Nguyệt đang đứng ngay cửa, lặng lẽ chằm chằm vào chúng tôi.
Không biết đã đứng đó bao lâu.
Nhưng ngay khi Trần Tứ quay lại ấy, ấy lại lập tức nở nụ , như vừa mới trở về.
“Trần Tứ, em về rồi nè~”
11
Từ hôm đó, Trần Tứ không còn tìm tôi nữa.
Khi tôi đã dần thu lại sự ý khỏi ta, khi trái tim tôi không còn vì ta mà xao , tôi lại bất ngờ bị cuốn vào câu chuyện giữa hai người họ.
Hôm ấy, vào giờ giải lao tiết hai.
Tôi cầm cốc nước quay về lớp, lúc đi ngang qua Kiều Vãn Nguyệt thì đột nhiên bị ai đó giẫm chân, loạng choạng rồi đâm sầm vào ta.
“A!”
“Giang Đồng, cậu bị bệnh à?!”
Tôi hoảng hốt đứng dậy.
Vì bị tôi đụng trúng, cốc trà sữa trên tay Kiều Vãn Nguyệt đổ hết lên người ta, bẩn cả bộ đồng phục.
“Xin lỗi, tôi vô bị ai đó ngáng chân nên mới…”
“Đủ rồi!”
Kiều Vãn Nguyệt mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.
“Nói mấy cái đó có ích gì? Quan trọng là đồng phục của tôi bây giờ không mặc nữa!”
Tôi do dự, không biết nên xử lý huống này như thế nào.
“Cởi áo khoác đưa ấy.”
Giọng Trần Tứ vang lên từ cửa sau lớp học, lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
Tôi không phản đối, lập tức cởi áo khoác ngoài đưa cho Kiều Vãn Nguyệt.
Tháng Mười, thời tiết thất thường.
Đặc biệt là mấy ngày nay, gió rét kéo dài.
Sau khi xin lỗi một lần nữa, tôi định quay về chỗ ngồi.
“Gấp gì thế, Giang Đồng?”
Trần Tứ gọi tôi lại.
Anh ta cúi người kéo khóa áo giúp Kiều Vãn Nguyệt, mắt không hề liếc tôi lấy một lần.
“Trà sữa của tôi bị cậu đổ rồi, không thấy à?”
Kiều Vãn Nguyệt liếc tôi một cái, sau đó rạng rỡ, đặt một nụ hôn lên má Trần Tứ.
“Trần Tứ, thật chu đáo.”
Cô ta nghiêng đầu, giọng điệu như có ý sâu xa.
“Là do trước đây ở bên cũ nên mới quen chăm sóc thế này sao?”
Trần Tứ không dừng tay, giọng vẫn lạnh nhạt.
“Anh chưa từng cho ai khác.”
May mà tôi đã không còn đau lòng như trước nữa.
Tôi cắt ngang bọn họ.
“Trà sữa, tan học tôi sẽ mua đền cậu, không?”
Kiều Vãn Nguyệt không hài lòng, giậm chân hờn dỗi.
“Không ! Tôi muốn uống ngay bây giờ!”
“Nhưng sắp vào lớp rồi mà…”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, bối rối.
Tiết sau là tiết của thầy Lý Vĩ Hoa… Tôi không muốn bị thầy ý.
Kiều Vãn Nguyệt trừng mắt tôi, tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Giang Đồng, cậu có vấn đề gì không thế?”
“Cậu sai, đền bù là chuyện đương nhiên, còn muốn tôi thông cảm cho cậu sao?”
Tôi đồng hồ.
Nếu chạy nhanh thì vẫn kịp.
Không tranh cãi nữa, tôi cầm tiền rồi chạy ra khỏi lớp.
Bỏ lại cuộc đối thoại của hai người phía sau.
“Trần Tứ, có thấy em hơi quá đáng không?”
“Không.”
“Em muốn gì ta cũng .”
12
“Báo cáo.”
Dù đã cố hết sức, tôi vẫn đến muộn gần hai phút.
Thầy Lý Vĩ Hoa đứng trên bục giảng, liếc mắt tôi, không gì.
Cũng không cho tôi vào lớp.
Không ít ánh mắt dồn về phía tôi, có thương , có chế giễu.
Kiều Vãn Nguyệt là kiểu thứ hai.
Trần Tứ thì khác thường mà trầm mặt xuống, chằm chằm thầy Lý Vĩ Hoa.
Tôi đứng ở cửa lớp, tay cầm cốc trà sữa, cảm giác xấu hổ dâng trào.
“Cả lớp cúi đầu chép bài!”
“Nhìn cái gì mà ?!”
Giọng quát của thầy Lý xua đi phần lớn những ánh đó.
Khoảng năm phút sau, khi mọi người đã chép bài xong, thầy Lý mới mở miệng cho tôi vào lớp.
“Không biết có người đến trường để học hay để hưởng thụ nữa, vì ăn uống mà cũng có thể trễ giờ học.”
“Thầy câu này có lẽ không nên, người như ra xã hội có thể gì?”
Tôi ngồi xuống chỗ, như ngồi trên gai.
Trong sự im lặng bao trùm, Kiều Vãn Nguyệt khẽ phụ họa.
“Thầy Lý đúng lắm ạ.”
Tôi bị lập hoàn toàn, lại chẳng có sức phản kháng.
Giây phút ấy, tôi ghét cay ghét đắng sự tự ti của mình.
Tôi không thể công khai phản bác Kiều Vãn Nguyệt.
Ngược lại, tôi yếu đuối và trốn tránh mà nhớ đến Kỳ Diễn Châu.
Tôi có chút nhớ ấy.
Đã một tuần rồi, có vẻ ấy sắp về rồi.
13
Chuông tan học vang lên, tôi đành cắn răng bước lên bục giảng, nộp bài kiểm tra chính tả đã xong trên lớp cho thầy Lý Vĩ Hoa.
“Thầy ơi, lần sau em sẽ không đi trễ nữa, xin lỗi thầy.”
Ánh mắt thầy lướt qua cánh tay trần của tôi, rồi bất ngờ một câu chẳng liên quan gì.
“Trời lạnh thế này, còn mặc áo ngắn tay à?”
Tôi giả vờ không nghe thấy, chỉ đặt bài kiểm tra lên bàn đa phương tiện.
“Tự mang vào văn phòng nộp.”
Lúc câu này, thầy không hề tôi, vẫn bận rộn thu dọn giáo án.
Bề ngoài, chẳng có gì đáng nghi.
Nhưng tôi luôn cảnh giác.
“Xin lỗi thầy, tiết sau là tiết Văn, chúng em phải vào lớp sớm năm phút để ôn bài.”
Sắc mặt thầy Lý thoáng sa sầm, lạnh.
“Vậy khỏi nộp luôn đi.”
Thầy vòng qua tôi, rời đi.
Khi tôi quay về chỗ ngồi, bất giác nhận ra lần này Kiều Vãn Nguyệt không đi tìm Trần Tứ, mà lại tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
…
Tan học, tôi mới bật điện thoại.
Nửa tiếng trước, Kỳ Diễn Châu đã nhắn tin:
“Anh về rồi, tan học đến đón em.”
Lúc này, một tin nhắn mới lại hiện lên.
“Anh đang đợi em trước cổng trường.”
Như thể sau nhiều ngày mây đen giăng kín, cuối cùng cũng có ánh nắng len lỏi qua những tầng mây.
“Anh, em ra ngay đây!”
Tôi nhắn lại, khóe môi bất giác cong lên.
Động tác thu dọn cặp sách cũng nhanh hơn hẳn.
14
Vừa bước ra cửa lớp, một nữ sinh gọi tôi lại.
“Khoan đi đã, Giang Đồng.”
Tôi quay đầu, ánh mắt mang theo ý hỏi.
“Cô chủ nhiệm bảo cậu đến văn phòng gặp ấy.”
“Bây giờ ư?”
Cô nhún vai.
“Ừ, hình như là thầy Lý mách lẻo chuyện của cậu với ấy đấy.”
Trong lớp chỉ còn lại Kiều Vãn Nguyệt và Trần Tứ.
Khi ánh mắt Trần Tứ lướt qua tôi, sắc mặt ta không hề dễ coi.
Bạn thấy sao?