Một Bản Di Chúc [...] – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/mot-ban-di-chuc-hai-cuoc-doi/chuong-1

Còn bác,” tôi quay sang mẹ chồng, “nếu bác biết chuyện, bác cũng là đồng phạm. Một nhà ấy mà – cùng nhau đi tù, còn có người thân chăm sóc.”

“Không… không phải tao! Tao không biết gì cả!” mẹ chồng quýnh quáng xua tay, mặt trắng bệch.

“Tất cả là… là Trần Bân! Nó hết! Nó ép Hạo! Tao không biết gì!”

Không hề do dự đổ hết tội cho đứa con đã chết.

Quả nhiên là mẹ con ruột.

“Được.” Tôi gật đầu.

“Nếu bác không liên quan, thì dễ xử rồi.”

Tôi Trần Hạo:

“Giờ tôi cho cậu hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, tôi báo công an.”

“Tất cả các người đi tù cải tạo lại từ đầu. Hai triệu kia, coi như tôi vì dân trừ , quyên góp cho quốc gia.”

“Thứ hai,” tôi dừng một chút, những gương mặt đang sợ hãi tái mét, chậm rãi ra điều kiện của mình, “các người không chỉ phải trả lại tôi hai triệu, mà còn phải cộng cả lãi.”

“Theo đúng như trong giấy vay nợ mà các người tự viết – lãi suất 36%/năm. Tính từ ngày tiền bị rút đến nay, tổng cộng 183 ngày.”

“Cả gốc lẫn lãi là 2.358.493,15 tệ. Tôi tròn cho các người: 2,36 triệu.”

“Cái gì?!” Trần Hạo hét toáng lên, “Chị tưởng chị là ăn cướp à?!”

“Đúng , tôi đang cướp đấy.”

Tôi thản nhiên đáp, “Tôi cướp lại những gì vốn dĩ thuộc về tôi, có gì sai?

Lúc các người dựng bẫy tôi, đâu thấy áy náy?

Giờ tới lượt mình bị lật bài, liền thấy đau lòng à?”

Tôi bước tới trước mặt hắn, từ trên cao xuống.

“Trần Hạo, tôi không có thời gian mặc cả.

Tôi đếm tới ba.

Ba… hai…”

“Được! Tôi trả! Tôi trả!”

Trần Hạo hoàn toàn sụp đổ, hắn biết tôi không . So với vào tù, tiền chỉ là thứ vứt đi.

“Tôi trả là chưa đủ.”

Ánh mắt tôi quay sang Tô Tình.

Cô ta lập tức cứng người, lí nhí:

“Vãn Vãn… chuyện này… không liên quan đến tôi mà…”

“Không liên quan?”

Tôi bật .

“Tô Tình, đừng diễn nữa. Trần Bân tất cả những chuyện này vì cái gì? Không phải là để loại bỏ tôi – kẻ cản đường, để và ‘con riêng’ danh chính ngôn thuận dọn vào nhà, kế thừa ‘di sản’ của ta sao?

Cô là người lợi lớn nhất. Bây giờ chuyện đổ bể, lại muốn phủi sạch? Đâu có chuyện dễ ăn như .”

Tôi mở điện thoại, ngay trước mặt ta, truy cập vào ổ đĩa đám mây của Trần Bân.

“Ở đây có gì?”

“Lịch sử đặt phòng khách sạn của và Trần Bân trong mấy năm qua, ảnh đi du lịch, và vô số tin nhắn dơ bẩn.

Tôi vốn không định lôi chuyện xấu trong nhà ra đường. Nhưng nếu bị ép đến đường cùng, tôi sẽ in hết đống này, phát ngay cổng trường con học, dán khắp khu nhà ở.

Cho mọi người biết, bà mẹ đơn thân ‘vĩ đại’ kia đã dùng cách gì để xây dựng ‘tương lai tươi đẹp’ cho con mình.”

“Cô… vô liêm sỉ!” Tô Tình tức đến run rẩy, nước mắt lã chã rơi.

“Vô liêm sỉ?”

Tôi nhạt.

“So với – kẻ tiểu tam mà vẫn vênh váo đòi chia tài sản nhà người ta – thì thủ đoạn của tôi, chẳng là gì cả. Tôi gọi đây là: phòng vệ chính đáng.”

Mặt Tô Tình lúc đỏ lúc trắng.

Cô ta biết tôi đã nắm đúng điểm yếu của mình.

Cô có thể không cần mặt mũi, không thể để con mình bị bè kỳ thị, bị cả trường coi là “con của hồ ly tinh”.

“Về khoản 2,36 triệu,” tôi lạnh lùng tuyên bố, “chia đều cho ba nhà: Trần Hạo, mẹ ta, và – Tô Tình.

Trước 5 giờ chiều mai, nếu tôi chưa thấy tiền vào tài khoản, chúng ta gặp nhau ở đồn công an.

Đến lúc đó, tôi không chỉ kiện tội lừa đảo, mà Tô Tình, tôi sẽ kiện thêm tội loạn luân tái hôn.”

Tôi biết tội danh này khó thành lập, dọa là đủ rồi.

“Nghe rõ chưa?”

Không ai dám gì.

“Không nghe rõ đúng không? Vậy tôi gọi cảnh sát ngay.”

“Tôi nghe rồi! Nghe rõ rồi!” Ba người đồng thanh lên.

Tôi hài lòng gật đầu.

“Tốt.

Giờ thì dẫn người của các người, cút khỏi nhà tôi.”

Ba người như đại xá, lồm cồm bò dậy, cuống cuồng chạy ra khỏi cửa.

Tôi theo bóng lưng chật vật của họ, cuối cùng cũng cảm thấy xả cơn giận.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại không hề sảng khoái như tôi tưởng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...