Khi phát hiện tài khoản nhỏ của trai, đúng lúc ta vừa đăng một bài viết hỏi về những thành phố thích hợp cho cặp đôi đi du lịch.
Tôi thuận miệng , dùng chế độ ẩn danh để bình luận, đề cử một cổ trấn mà tôi rất thích chưa từng đi.
Mười phút sau, trả lời:
“Cảm ơn, năm nay Thất Tịch tôi đã cùng nhỏ của tôi tới đó rồi.”
“Cô ấy không thích.”
1
Ngón tay tôi dừng lại.
Tôi lại bấm vào cái avatar toàn dãy số loằng ngoằng, mở trang cá nhân của ra xem.
Bài đăng trên tài khoản này không nhiều, mỗi một cái đều đủ để chứng minh chủ nhân chính là trai tôi – Tiêu Duyên.
Chiếc đồng hồ tùy chỉnh tôi tặng , chậu cây thủy sinh đặt trên bàn việc của , bàn tay tôi đeo nhẫn trong bức ảnh kỷ niệm năm năm nhau…
Tôi cố trấn định, rồi quay lại dòng trả lời kia.
“Cô nhỏ của tôi.”
Tôi lớn hơn Tiêu Duyên hai tuổi, chưa bao giờ gọi tôi là “ nhỏ”.
Còn Thất Tịch…
Năm nay Thất Tịch, cùng đội đi công tác, bận tới mức ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi.
Tôi bình tĩnh nhắn cho trợ lý, bảo ấy lập danh sách nhân sự bộ phận kỹ thuật đi công tác dịp Thất Tịch.
Ba phút sau, tôi nhận câu trả lời.
Thẩm Kha, thực tập sinh nữ duy nhất trong đoàn công tác, vừa mới tốt nghiệp một năm, đúng là “ nhỏ” đó.
Quả nhiên là ta.
Tôi lại nhớ đến chuyện tối qua, khi tôi vừa nhắc tới tuần sau xin nghỉ phép đi du lịch giải khuây.
Dự án lớn trong tay đã đến giai đoạn kết thúc, tuần này sẽ hoàn tất, tuần sau vốn dĩ là lúc rảnh rỗi nhất.
Thế còn chưa chờ tôi xong, đã ngẩng đầu khỏi màn hình, nhàn nhạt đáp:
“Tuần sau còn có chuyến công tác mới, tạm thời không rảnh.”
“Em muốn đi thì đi với thân em đi.”
Yêu nhau sáu năm, đây là lần đầu tiên từ chối cùng tôi đi nghỉ.
Từ lúc chúng tôi cùng trong một công ty, mỗi năm nghỉ phép đều đi chung.
Cho tới khi tôi phát hiện tài khoản nhỏ của , thấy bài đăng kia, tôi vẫn còn chút may mắn nghĩ rằng chỉ đang chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.
“Giám đốc Hạ, phó tổng Tiêu đã nộp đơn nghỉ phép ba ngày trước rồi.” Đồng nghiệp phòng nhân sự với tôi:
“Tuần sau còn có phó tổng phòng vận hành, một nhân viên pháp vụ, và… thực tập sinh bộ phận kỹ thuật Thẩm Kha, xin nghỉ một tuần bệnh.”
Tôi khẽ không tiếng.
Nhắc đến Thẩm Kha, ai cũng ngập ngừng, giọng điệu khó xử.
Tin tức ta là cháu giám đốc trụ sở lan truyền khắp công ty từ ngày đầu vào , ai cũng cho rằng ta chỉ tới để đẹp hồ sơ.
Chỉ có Tiêu Duyên khi nhắc tới lại ra vẻ nghiêm khắc công bằng.
“Đều là thực tập sinh, trong mắt tôi chẳng có gì khác biệt.”
Nhưng suốt một năm qua, sự thiên vị của dành cho ta ngày càng rõ.
Anh đeo sợi dây đỏ Thẩm Kha tặng ở sau chiếc đồng hồ tôi mua cho , rằng ta mang đi chùa khai quang, chỉ đeo để cầu bình an.
Anh để con búp bê Thẩm Kha tặng ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn việc, rằng cả phòng ai cũng có, không muốn khiến người khác nghĩ nhắm vào ta.
Anh lần đầu quên ngày kỷ niệm nhau của chúng tôi, lại nhớ rõ ngày mai là tròn một trăm ngày ta vào , còn đặt trước nhà hàng ta thích nhất.
Mỗi lần tôi hỏi, đều là tôi đa nghi.
“Cô ấy có thân phận như , tôi chăm sóc nhiều hơn một chút cũng chẳng sao.”
“Đi mà, mấy chuyện nhân thế thái, em cũng tới giám đốc rồi, lẽ nào không hiểu?”
Chính vì tôi hiểu quá rõ, nên mới nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cho đến hôm nay, tận mắt thấy “bằng chứng xác thực” kia.
Nếu trước đây tôi chỉ lờ mờ nhận ra trái tim đã dần không còn đặt nơi tôi, thì giờ đây, tôi thật sự có thể kết thúc rồi.
Tôi ngồi chết lặng trong văn phòng cả buổi chiều, đến tận khi tan ca về nhà, chờ tới lúc Tiêu Duyên tăng ca trở về.
“Tôi thấy đơn xin nghỉ phép của ở phòng nhân sự rồi.” Tôi ngả người trên ghế nằm, nghe rõ bước chân vừa bước vào cửa bỗng khựng lại.
“Em điều tra tôi? Đây là quyền riêng tư của tôi.” Giọng pha chút giận dữ.
“Vậy sao.” Tôi chẳng thèm ngẩng đầu:
“Trong cái gọi là quyền riêng tư của , có cả nhỏ ấy à?”
Yêu nhau sáu năm, tôi hiếm khi dùng giọng điệu như với .
Tôi nhớ khi mới vào công ty, tôi đã là tổ trưởng dự án, lấy hình tượng việc gọn gàng, công tư phân minh để đứng vững.
Khi đó ôm tôi, người khác chỉ thấy vẻ ngoài lạnh lùng của tôi, chỉ có mới thấy sự dịu dàng đa nhất.
Từ đại học đến nay, quả thật tôi đã cho quá nhiều ấm áp.
Cho tới khi trao đi quá nhiều, lại dần trở nên khinh thường.
Đã thì tôi cũng chẳng cần nể nang nữa.
“Thế nào? Đã dám thì không dám nhận sao?” Tôi đứng lên, đối diện người đàn ông mà mình sáu năm.
Không khí ngưng đọng, Tiêu Duyên nghiêng mặt, né tránh ánh của tôi.
Bạn thấy sao?