2
“Tháng sau, có cơ hội điều sang tổng bộ nước ngoài.”
Lâu thật lâu sau, mới mở miệng.
Tôi khẽ nhướn mày, đặt ly nước xuống:
“Chuyện đó liên quan gì đến việc ngoại ?”
Tiêu Duyên cau mày, tỏ rõ bất mãn với cách tôi dùng từ:
“Liên quan? Hạ Minh Âm, cơ hội tổng bộ lệ đề bạt, ba năm mới có một suất.”
“Em có biết tốn bao nhiêu tâm sức mới bám vào mối quan hệ với Thẩm Kha không?”
“Em không thể hiểu chuyện một chút, thỉnh thoảng cũng nghĩ cho sự vất vả của sao?”
Một màn ngụy biện hoa mỹ.
Vừa muốn dựa vào Thẩm Kha và ông chủ tịch đứng sau ta để một bước lên mây.
Lại vừa không muốn mang tiếng “ngoại ”, còn cố chấp cãi chày cãi cối.
“Thế thì cứ việc đi cùng nhỏ của mà bước lên con đường quan lộ.” Tôi mỉm nhạt:
“Tiêu Duyên, chúc tiền đồ như ý.”
“Hạ Minh Âm, em!” Trên mặt Tiêu Duyên thoáng qua vẻ khó xử, khi thấy gương mặt tôi bình tĩnh không kẽ hở, lại ngẩn người một lát.
Trên mặt tôi không hề có chút bi thương.
Chỉ lạnh nhạt, như vừa ném đi một túi rác không đáng kể.
Tôi tất nhiên biết đang nghĩ gì. Chính vì sự thờ ơ của tôi khiến thấy không cam lòng, lại thêm xấu hổ phẫn nộ.
“Anh vất vả tiếp cận, lấy lòng ta, em thực sự không biết là vì cái gì sao?” Anh nghẹn một lúc, cuối cùng thốt ra hai chữ:
“Anh có thể vì tương lai của chúng ta mà tạm nhẫn nhịn, mà em lại so đo như thế.”
“Minh Âm, em đúng là quá có tính kiểm soát.” Ánh mắt dò xét tôi:
“Chỉ là một tài khoản riêng, vài câu diễn trò, có đáng để em chất vấn như không?”
Anh dường như liều mạng muốn vớt lại chút thể diện, cố khơi gợi cảm của tôi.
Từng câu từng chữ đều muốn biến tôi thành người phụ nữ hay nghi ngờ, không biết cảm thông cho chồng.
Còn thì là kẻ chịu nhục gánh vác, âm thầm hy sinh.
Đáng tiếc, trò đó với tôi chẳng còn tác dụng.
Trong từ điển của tôi chưa từng có hai chữ “biết điều”.
Trái lại, “kiểm soát” mới hợp với tôi.
“Đúng, tôi kiểm soát rất mạnh.”
“Mạnh đến mức không thể chịu nổi việc trong căn nhà tôi bỏ tiền mua, còn đứng một gã trai cũ ngoại .”
“Tiêu Duyên, dọn ra ngoài ngay đi, tôi gọi sẵn công ty chuyển đồ rồi, không cần cảm ơn.”
Thế là, trong tiếng gió rít ngoài cửa sổ và tiếng chửi rủa phẫn nộ của Tiêu Duyên, căn nhà của tôi vào ba giờ sáng lấy lại sự yên tĩnh.
Vì muốn tránh điều tiếng công sở, ngay từ đầu Tiêu Duyên không công khai mối quan hệ của chúng tôi.
Trước kia tôi có thể hiểu sự lo ngại của , giờ lại, chẳng qua là chưa từng coi tôi là duy nhất.
Bằng chứng là, ba ngày sau khi tôi đơn phương chia tay, Tiêu Duyên đã cùng Thẩm Kha xuất hiện công khai, đi đâu cũng có đôi.
Như thể đang tuyên chiến với tôi.
Còn trên bàn việc của tôi lại xuất hiện một hộp kẹo quen thuộc – loại Tiêu Duyên thường đặt.
Tôi bị hạ đường huyết nặng, việc mệt dễ ngất xỉu.
Vì thế Tiêu Duyên từng lo lắng, mỗi tháng đều mua loại kẹo tôi thích, gửi thẳng đến văn phòng.
Nhìn minh chứng cho “người đổi, vật còn” này, tôi khẽ thở dài, đang định cất đi thì Thẩm Kha đẩy cửa bước vào.
“Giám đốc Hạ, xin lỗi, hình như có hộp kẹo gửi nhầm rồi.”
Cô ta bước vào, ánh mắt đầy đắc ý:
“Đó là quà công khai mà Duyên muốn gửi cho đồng nghiệp, có thể trả lại cho tôi không?”
Từng này năm sống, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái khái niệm “quà công khai cảm”.
Cái dáng vẻ này, không biết còn tưởng Tiêu Duyên và Thẩm Kha ngày mai kết hôn, gấp gáp phát kẹo cưới, đúng là khoa trương đến nực .
“Vậy à, thế mang đi đi.” Tôi hơi ngẩng cằm, ra hiệu ta tự lấy, rồi ngồi trở lại trước máy tính.
Cô ta khựng lại một chút, rõ ràng không ngờ rằng màn khiêu khích của mình chẳng hề có tác dụng.
“Tôi biết chị là ‘ cũ’ của Duyên .” Cô ta cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối:
“Nhưng bây giờ ấy là của tôi rồi. Cho nên Giám đốc Hạ, mong chị ý tránh hiềm nghi, cái gì không phải của mình thì đừng giành.”
Thật quá non nớt.
Tôi trước mặt, thầm bật cảm khái trong lòng.
“Cô Thẩm, có biết lúc ta tỏ với thì vẫn đang tôi không?”
Sắc mặt Thẩm Kha bỗng trắng bệch.
Tôi lập tức hiểu ra – ta vốn đã biết.
“Vậy mà nghĩ tôi sẽ đi tranh một gã đàn ông ngoại , còn lấy đồ từng tặng cũ đem ra ‘quà công khai’ với mới sao?”
Tôi lắc đầu, thở dài:
“Tôi, Hạ Minh Âm, không thèm loại hàng rẻ rúng đó.”
Sắc mặt Thẩm Kha khó coi, định gì thêm, lại bị tôi cắt ngang:
Bạn thấy sao?