Một Cô Gái Nhỏ [...] – Chương 8

8

Dù tôi cũng sắp rời văn phòng này, trước khi đi vẫn muốn giữ sự sạch sẽ, không muốn để lại một vết bẩn.

Trong quán cà phê, chúng tôi tìm một góc ngồi xuống, lặng lẽ nhau mà chẳng gì.

Thật ra, tôi cũng chẳng rõ có gì để thêm với ta nữa.

Anh ta chằm chằm hộp kẹo trong tay rất lâu, rồi khẽ chua chát:

“Em còn nhớ lần đầu tiên tặng em hộp kẹo này không?”

Đó là sáu năm trước, khi tôi và ta mới chưa lâu, tôi vì việc quá sức mà ngất trong phòng nghỉ công ty.

Khi ấy, Tiêu Duyên chỉ là một nhân viên vô danh, mà dám bỏ ngang buổi tiệc rượu tiếp khách quan trọng để đưa tôi đi viện.

Cũng chính vì hành rời đi đột ngột đó, đối tác sinh bất mãn, cuối cùng chọn phương án thiết kế của người khác.

Trong khi rõ ràng, thiết kế của ta tốt hơn, vốn có cơ hội ngồi vào vị trí tổng thiết kế.

Khi tôi tỉnh lại, nghe tin, mắng ta ngốc. Một buổi tiệc quan trọng như thế cũng dám bỏ, tôi chỉ bị hạ đường huyết, đâu đáng để ta lo lắng đến .

Nhưng ta lại nắm chặt tay tôi, từng chữ trịnh trọng:

“Minh Âm, trong lòng , không có gì quan trọng hơn em.”

Bây giờ nghĩ lại, cái “quan trọng” khi ấy, là tôi quan trọng, hay là chức vị cao hơn mà tôi nắm giữ quan trọng?

“Tiêu tiên sinh, định mười phút chỉ để cùng tôi ôn kỷ niệm à?” Tôi nhấp một ngụm cà phê, bình thản:

“Thời gian quý, phiền bỏ bớt những phần không cần thiết.”

Tiêu Duyên tôi chằm chằm, mong tìm một chút xao , hoặc hoài niệm nào đó trên gương mặt tôi.

Tiếc rằng, ta chẳng thấy gì.

“Minh Âm, cho dù bắt đầu lại, cũng không còn cơ hội nào sao?” Giọng ta nghẹn lại:

“Anh và Thẩm Kha… giữa bọn , đúng là lợi dụng nhiều hơn cảm.”

“Nhưng sáu năm với em, thật lòng.”

“Anh chỉ là… bị mù quáng bởi thứ khác, không cẩn thận phạm một sai lầm…”

Tôi bật khẩy, cắt ngang lời ta:

“Anh không phải ‘không cẩn thận’.”

“Anh là đã mưu tính từ lâu rồi.”

“Tiêu Duyên, nếu tôi không phải con của chủ tịch, hôm nay còn ngồi đây với tôi những lời này sao?”

“E là đã sớm cùng Thẩm Kha mở tiệc ở nước ngoài, ăn mừng thành công của rồi chứ?”

Tiêu Duyên cúi đầu, không dám thẳng vào mắt tôi.

“Hà Chiêu mất mười năm mới ngồi vào ghế phó tổng bộ phận kỹ thuật, còn chỉ mất chưa đến một nửa thời gian. Anh nghĩ tất cả đều nhờ vào ‘tâm huyết khổ nhọc’ của mình sao?” Tôi đứng lên, lạnh lùng trả lại cho ta chính cái từ đó.

Anh ta không biết tôi đã giấu kín thân phận, cũng chẳng biết suốt sáu năm qua, tôi âm thầm giúp đỡ ta bao nhiêu.

Chỉ cần cha tôi một câu khen ngợi lơ đãng, cũng đủ để ta bớt đi rất nhiều đường vòng, đứng vững trong bộ phận.

Chỉ là, ta chưa bao giờ để tâm.

“Đường là do tự chọn. Anh muốn đi đường tắt, thì phải tự chịu hậu quả.”

“Còn cảm giữa tôi và ư?”

“Từ khoảnh khắc xem tôi là bàn đạp, đã không còn tư cách nghĩ về sau này nữa.”

Công việc bận rộn, mười phút đã là cực hạn tôi bố thí cho .

Tôi vừa nghe điện thoại vừa rời đi, để mặc Tiêu Duyên ngồi lại chỗ cũ, như một bức tượng thạch cao im lìm, bất .

Ba ngày sau, ta không chấp nhận quyết định điều chuyển công tác.

Mà trực tiếp nộp đơn từ chức.

Thẩm Kha cũng như ta. Cô ta vốn chỉ là thực tập sinh, đến rồi đi tự do. Nhưng sau lần này, danh tiếng trong nước gần như bị hủy sạch, muốn bước vào công ty dưới trướng cha tôi, khó như lên trời.

Còn Tiêu Duyên, tôi chưa từng bận tâm đến tung tích của ta nữa.

Mối thời tuổi trẻ, như một bó hoa cát tường đã nở qua — héo tàn rồi thì chính là héo tàn, tôi chẳng có hứng thú ép khô tiêu bản để thỉnh thoảng mang ra hồi tưởng.

Cuộc sống của tôi sớm đã bị sự nghiệp chiếm trọn. Từ phó tổng, đến khi chính thức tiếp quản công ty của cha, tôi vẫn thích cuộc đời đầy thử thách và bận rộn này hơn cả.

Nhiều năm sau, trong một bữa tiệc của đối tác, hình như tôi có thoáng thấy Tiêu Duyên.

Anh ta lẽo đẽo theo sau một lãnh đạo nhỏ, xách cặp tài liệu, vẻ mặt nịnh bợ, khúm núm.

Tống Cẩm kể tôi nghe, con đường tìm việc sau khi rời công ty của ta không hề suôn sẻ. Tính khí kiêu ngạo, không cam lòng bắt đầu lại từ đầu, mà Thẩm Kha hết lần này đến lần khác xuất hiện quấy rối, khiến nhiều người e dè, không muốn đắc tội với tôi và tập đoàn phía sau tôi.

Thế nên, ta chỉ có thể từ những vai trò nhỏ nhặt như .

Nhưng cũng chẳng sao. Ngoài năng lực, có lẽ ta cũng khá giỏi việc này.

Vẫn câu cũ: đường là do chính mình chọn, thì nên tự đi cho hết.

Còn tôi, trong tiếng cụng ly rộn ràng, một dự án hợp tác mới đã ký kết, cần tôi dốc toàn tâm toàn lực, không thể phân tâm.

Mùa hè sắp qua, thu đang tới. Tôi cũng sẽ theo nhịp bốn mùa, từng bước, từng bước, kiên định tiến về con đường của riêng mình.

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...