Toàn thân tôi đau nhức ê ẩm.
Nhưng Giang Trì vẫn chưa chịu dừng lại.
Tôi khẽ hít một hơi, đẩy vai : “Đủ rồi đó…”
Đổ nhiều mồ hôi thế, bao nhiêu rượu cũng đã bay hơi sạch.
“Không .” Giọng trở lại điềm tĩnh như thường ngày.
Anh thuận thế nắm cổ tay tôi, ép lên đỉnh đầu.
Tay còn lại chậm rãi lau mồ hôi trên trán tôi: “Sao tôi có thể để chị thất vọng? Một đêm là một đêm, thiếu một giây cũng không .”
Tên đàn ông này… thật biết thù dai.
9
Tôi không nhớ rõ dừng lại lúc nào.
Sáng hôm sau, tôi bị ánh nắng chói chang đánh thức.
Cơ thể sạch sẽ, đang mặc đồ ngủ.
Mọi chuyện đêm qua ùa về, tôi hơi choáng.
Nữ chính truyện cục súc… lại là tôi sao?
Từ bếp truyền ra tiếng khe khẽ.
Tôi cắn răng chịu đau bước xuống giường.
Giang Trì đứng quay lưng về phía tôi, đang bận rộn trước bếp.
Dưới chân là túi đựng rau củ, trong nồi là mùi thịt thơm ngào ngạt lan khắp nhà.
Anh ngậm điếu thuốc, khói phả ra lập tức bị hút sạch vào máy hút mùi, không hề bay ra ngoài.
Nghe tiếng tôi, quay lại, thấy tôi liền nhanh chóng dụi thuốc vào bồn nước: “Dậy rồi à? Súp sắp xong rồi.”
Tôi gật đầu, quay vào thay đồ.
Khi tôi trở ra, bàn ăn đã dọn đầy đủ — ba món mặn, một món canh, màu sắc hương vị đều hoàn hảo.
Nhưng Giang Trì thì không thấy đâu.
Tôi khẽ thở phào.
Vừa hay, tôi cũng chưa biết phải đối mặt với thế nào.
Tôi cứ nghĩ, chuyện tối qua chỉ là hậu quả của hormone và men rượu, qua rồi thì thôi.
Đến chiều, tôi vừa đặt đồ ăn giao tới lên bàn, chuông cửa chợt vang lên.
“Ai ?”
“Là tôi.” Giọng quen thuộc và trầm thấp vang lên ngoài cửa.
Tôi sững người một chút rồi đi ra mở cửa.
Giang Trì đứng đó, một tay xách găng tay bốc, tay còn lại cầm túi rau củ.
Trên người , ngoài mồ hôi chưa khô còn có vài vết bầm tím.
Anh bị thương?
Tôi còn chưa kịp hỏi, đã đi vào nhà một cách tự nhiên.
Nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn, khựng lại rồi bước tới ném luôn vào thùng rác.
Tôi cau mày: “Anh gì ?”
“Đồ ăn ngoài không tốt. Sau này để tôi nấu cho.”
Giang Trì không thêm liền vào bếp, một tiếng sau lại mang ra ba món một canh.
Chuyện tối đó… cứ thế mà tiếp diễn.
Không thể phủ nhận, tay nghề của rất tốt.
Tôi rất hài lòng — mọi mặt đều hài lòng.
Từ hôm đó trở đi, đến nhà tôi mỗi ngày, mang theo một thân đầy thương tích.
Tôi chỉ biết từng là võ sĩ quyền , còn vì sao giờ chuyển sang huấn luyện viên thể hình thì tôi không rõ, mà cũng chẳng bao giờ.
Tôi sẽ giúp bôi thuốc rồi… cả hai lại lăn lên giường.
Anh không phải đêm nào cũng ở lại, mỗi sáng tôi tỉnh dậy, trong tủ lạnh luôn có sẵn bữa trưa dành cho tôi.
Tống Châu tưởng chúng tôi đang nhau, sau khi đoạt giải trong cuộc thi còn mang quà về tặng hai bọn tôi.
Nhưng chỉ có tôi và Giang Trì biết, giữa chúng tôi… chưa từng rõ về mối quan hệ này.
Chúng tôi như thể ngầm hiểu với nhau — duy trì cuộc sống nửa vời mập mờ này.
10
Dạo gần đây Giang Trì càng lúc càng bận, một tuần ghé qua nhà tôi hai lần đã là tốt lắm rồi.
Trên người , vết thương cũng ngày một nhiều hơn.
Khi tôi đang bôi thuốc cho , rốt cuộc không nhịn nữa, khẽ hỏi: “Anh dạo này sao ?”
Giang Trì khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng chút do dự, không trả lời ngay.
Tôi cụp mắt, hiểu ý: “Là tôi vượt ranh giới rồi. Đây là chuyện riêng của , tôi không nên hỏi.”
Giang Trì nhướn mày, nâng cằm tôi lên, : “Vượt gì mà vượt. Tôi chẳng có bí mật gì với em cả. Chỉ sợ em lo thôi. Tôi đang đăng ký thi đấu giải quyền cấp tỉnh, thời gian trước đều bận luyện tập.”
Tôi cũng mỉm : “Anh rất thích quyền à?”
“Ừ, là mơ ước từ nhỏ.”
Làm võ sĩ quyền thì tương lai còn sáng sủa hơn cả huấn luyện viên thể hình.
Tôi thấy mừng cho .
Và rồi… chúng tôi lại lên giường.
Về sau, tôi thường xuyên xem thi đấu trực tiếp trên tivi.
Thậm chí còn lén mua vé vào sân xem tận mắt.
Phần lớn các trận đều thắng.
Bộ dáng Giang Trì trên sàn đấu là hình ảnh tôi chưa từng thấy trong truyện gốc.
Toàn thân đẫm mồ hôi, người mang đầy vết thương, thực ra rất nhếch nhác, chẳng hề hợp với tiêu chuẩn “nam thần” điển hình — cao ráo, sạch sẽ, tươi sáng như trong suy nghĩ của tôi.
Anh giống như một con báo hoang, hoang dại và đầy sức mạnh.
Ánh mắt sâu thẳm liên tục dò xét đối thủ, chờ đợi khoảnh khắc sơ hở để tung ra cú đánh chí mạng.
Khi chiếm ưu thế, tôi không kìm mà reo hò theo đám đông.
Khi rơi vào thế yếu, tôi lại lo lắng đến nín thở vì sợ bị thương.
Cảm của tôi hoàn toàn bị chi phối.
Tôi nhận ra — hình như tôi đã rồi.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm trong lòng: Chờ Giang Trì đánh xong trận cuối, tôi sẽ chủ tỏ . Nếu thì bên nhau, không thì thôi.
Giang Trì lại thắng.
Tôi chờ ở hậu trường.
Anh mang theo huy chương và tiền thưởng bước đến tìm tôi.
Trên đường về, rõ ràng là người thắng trận trên mặt Giang Trì lại chẳng có chút vui mừng nào.
Tôi chọc chọc vào cơ bụng : “Sao ?”
Anh theo phản xạ siết lấy tay tôinrồi như chợt nhận ra, khẽ đáp: “Không có gì.”
Tôi hơi sững người.
Giang Trì từ trước đến giờ chưa từng che giấu gì với tôi.
Chỉ cần tôi hỏi, sẽ kể hết, thậm chí kể từng chi tiết nhỏ.
Hiếm khi nào trả lời qua loa như .
Nhưng tôi không hỏi thêm.
Tối hôm đó, chúng tôi uống chút rượu ăn mừng.
Không nhiều, chỉ uống lấy không khí.
Trong lúc quấn quýt, tôi cảm thấy có chút hờ hững, tâm trí dường như không đặt ở đây.
Tôi thở dốc, bất chợt mở miệng: “Tôi cũng thích . Mình ở bên nhau đi.”
Giang Trì rõ ràng khựng lại một chút.
Nhưng rất nhanh, tiếp tục tác, thậm chí còn mãnh liệt hơn, như thể chẳng hề nghe thấy gì.
Tôi như chiếc lá lững lờ trôi giữa biển cả, chẳng còn sức nghĩ tới điều gì khác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã đi rồi.
Trong tủ lạnh vẫn có sẵn bữa trưa.
Điện thoại có một tin nhắn:
【Có chút việc, mấy hôm tới tôi sẽ không qua.】
11
Sau đó, Giang Trì thật sự biến mất cả một tuần.
Nghĩ lại trạng thái kỳ lạ của thời gian gần đây, tôi càng chắc chắn — chắc chắn đã gặp chuyện gì đó.
Tôi vốn không phải kiểu người thích đoán già đoán non rồi tự mình rối trí.
Vì tôi đến thẳng chỗ cũ của , hỏi xin địa chỉ nhà rồi lập tức chạy tới.
Nhà Giang Trì không cách xa khu tôi ở là mấy trông cũ kỹ hơn hẳn.
Hành lang chật chội chất đầy đồ linh tinh, mùi ẩm mốc khiến người ta khó chịu.
Tôi lần theo số nhà mà ông chủ đưa, tìm đến trước cửa căn phòng nơi Giang Trì ở.
Bề ngoài chẳng khác gì những căn hộ cũ khác.
Ngay lúc tôi giơ tay định gõ cửa, ánh mắt bất chợt rơi vào đôi giày da trên kệ.
Chỉ cần là biết đôi giày này rất đắt tiền.
Quan trọng hơn — đây không phải loại giày mà Giang Trì sẽ mang.
Giây tiếp theo, một giọng đàn ông vang lên qua cánh cửa mỏng manh: “Anh Giang, tôi khuyên nên suy nghĩ lại đi. Trước kia nổi tiếng, thực lực cũng mạnh, từng bị chấn thương nặng. Dù giờ có thắng vài trận giải nhỏ, bề ngoài như là trở lại phong độ thực tế sao có thể như xưa? Gặp phải tuyển thủ thật sự thì chưa chắc đã vô địch. Không giành quán quân là sẽ trắng tay rời khỏi đó. Giải thưởng vô địch là 500,000. Chỉ cần chịu thua con trai tôi, tôi sẽ đưa 300,000.”
Không nghe thấy tiếng Giang Trì trả lời, tôi không nhịn nữa, đưa tay gõ cửa.
Bên trong im bặt.
Bạn thấy sao?