Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Phụ thân ta vốn không bận tâm đến sống c.h.ế.t của ta.
Nay lại có Chung A Thù giở trò, kết cục có thể đoán được.
Ta biết, ta phải trốn thoát.
Trở về phòng, đầu óc ta rối như tơ vò.
Cửu Thiên Tuế... Phỉ An.
Kiếp trước, ngoài lần cứu hắn trong cung, còn có khi nào gặp lại hắn không?
Ta gần như vắt kiệt óc, mới nghĩ ra được một vài mảnh ký ức vụn vặt.
Hình như kiếp trước khi ta và Thẩm Thanh Giám bái đường, đội khăn che mặt, ta đã nghe thấy giọng nói quen thuộc đó.
Dịu dàng mà thanh lãnh, ôn nhu không mất đi uy nghiêm.
Chính là hắn!
Xem ra, ngoài việc nhẫn nhịn cho đến ngày Chung A Thù thành thân, ta không còn cách nào khác.
Tuy ngày thành hôn đã định, tương đương với ngày ta và Thẩm Thanh Giám thành hôn kiếp trước.
Nhưng... còn những bốn tháng nữa.
Ta phải sao để bình an sống sót qua thời gian này?
Nhìn tuyết bay lất phất ngoài cửa sổ, ta cởi từng lớp áo ngoài trên người.
Hạnh Nhi thấy vậy, lập tức tiến lên khoác áo choàng lên vai ta:
"Tiểu thư, người như vậy sẽ bị nhiễm lạnh."
Ta giữ tay nàng lại:
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
"Không, chính là phải bị nhiễm lạnh.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -trang-sang/6.html">https://otruyen.vn/mot-giac-mong-duoi--trang-sang/6.html.]
"Không bị nhiễm lạnh, sao thoát được kiếp nạn này?"
Nghe vậy, Hạnh Nhi chỉ đành mắt đỏ hoe mà buông tay.
Ta cởi hết chỉ còn lại y phục lót, rồi lại bảo nàng mở vài cánh cửa sổ.
Căn phòng không có than sưởi, cộng thêm gió lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào, khiến cả căn phòng lạnh như hầm băng.
Đông cứng suốt một canh giờ, ta bắt đầu không chịu nổi nữa.
Toàn thân run rẩy không ngừng.
Hạnh Nhi thấy ta như vậy, bắt đầu cầu xin:
"Tiểu thư, đủ rồi. Hay người vào nằm sưởi ấm đi. Cứ thế này, đừng nói là bị bệnh, nô tỳ còn sợ người sẽ gặp chuyện không hay."
Ta gật đầu, định di chuyển. Ai ngờ chưa đi được hai bước, trước mắt ta lập tức tối sầm lại...
Khi ta tỉnh lại lần nữa, trong phòng ngoài đại phu ra, còn có phụ thân ta.
Không nghe rõ đại phu nói gì, chỉ nghe phụ thân ta hừ lạnh một tiếng:
"Không ốm sớm không ốm muộn, cứ nhằm đúng lúc này."
Ta biết, cách này đã có hiệu quả.
Những ngày tiếp theo, ta bắt đầu tĩnh dưỡng trong phòng khuê.
Mấy ngày đầu vì phát sốt nên mơ mơ màng màng. Về sau ta càng trở nên yếu ớt. Tuy gắng gượng ngồi dậy được, vẫn ho không ngừng.
Trong khoảng thời gian này, Chung A Thù giả vờ đến thăm ta, sau đó chỉ sai người đến dò hỏi, e sợ bệnh phong hàn lây sang nàng ta.
Bệnh cứ lúc nặng lúc nhẹ.
Cuối cùng, ta giả vờ chưa khỏi hẳn, lén lút bồi bổ cơ thể.
Cuối cùng cũng đã sống sót qua bốn tháng.
Bạn thấy sao?