Một Nửa Ảnh Gia [...] – Chương 11

Anh ngày nào cũng ngồi trên ghế sofa phòng khách, ánh mắt vô thức dõi về phía cửa, như đang chờ đợi.

Anh tin chắc một điều: Hứa Tri Hạ sẽ quay về.

Bởi bao lần trước, mỗi khi họ cãi nhau, cuối cùng cũng là rơm rớm nước mắt, rụt rè đến dỗ , van nguôi giận.

Cô từng đến mức bỏ cả sự nghiệp nhà họ Hứa, cam tâm bị nhốt tám năm trong căn nhà này một người vợ nội trợ. Cô sao có thể thật sự nỡ bỏ đi?

Thế , đã nửa tháng trôi qua.

Hứa Tri Hạ không những không trở lại, mà còn bặt vô âm tín.

Anh không kìm , mở mạng xã hội xem thử thái của , chỉ thấy một dấu chấm than đỏ chói.

Anh đã bị chặn.

Một cơn hoảng loạn cuồn cuộn xông lên tận não.

Anh run rẩy bấm số điện thoại của , trong ống nghe chỉ còn giọng máy lạnh băng:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không tồn tại.”

Số hủy rồi.

Cô thậm chí đã hủy cả số điện thoại?

Cố Lương Châu bật dậy, không ngồi yên nổi nữa, vội gọi cho thư ký:
“Điều tra ngay! Sau khi phu nhân rời đi, ấy đã đi đâu, có số liên lạc mới không, tất cả thông tin, tôi muốn ngay lập tức!”

Giọng thư ký run run qua điện thoại:
“Cố tổng… chẳng phải phu nhân vẫn luôn ở bên ngài sao?”

“Tôi là Hứa Tri Hạ!”

Anh gầm lên, khó nén sốt ruột:
“Thẩm Ninh Vi thì tính là phu nhân gì? Tôi với ta còn chưa có hôn thú!”

Ở cửa bếp không xa, bàn tay Thẩm Ninh Vi đang bưng bát canh run lẩy bẩy.

Sắc mặt ả chợt trắng toát, không thể tin vào tai mình.

Cố Lương Châu… định không cưới ả nữa sao?

Thế thì bao nhiêu năm mưu tính, chịu nhục chịu khổ của ả, chẳng lẽ đều đổ xuống sông biển?

Không! Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!

Trong mắt lóe lên tia độc hiểm.

Ả mở túi xách, lấy ra một lọ sứ trắng tinh xảo, vặn nắp, cẩn thận đổ thứ bột trắng bên trong vào bát canh gà, rồi thong thả dùng thìa khuấy đến khi tan hết.

Xong xuôi, ả chỉnh lại tóc trước gương, khoác lên nụ dịu dàng quen thuộc, bưng khay canh tiến vào phòng khách.

“Lương Châu, mấy hôm nay ăn uống không ngon, em đặc biệt ninh canh gà bồi bổ cho .”

Ả đặt khay lên bàn trà, múc một muỗng đưa đến môi :
“Thử đi, em hầm suốt ba tiếng đấy.”

Ngày trước, từng rất thích vẻ dịu dàng này của ả.

Nhưng giờ, thìa canh kề trước mặt, trong lòng chỉ thấy phiền chán.

“Anh không thích uống canh.” Anh cau mày né sang một bên, “Em tự uống đi.”

Nụ trên môi ả khựng lại, rồi đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:
“Em biết… tay nghề em không bằng chị Hứa. Nhưng bát canh này em hầm rất lâu, nể em, uống một ngụm thôi không?”

Nhìn vẻ tủi thân ấy, cuối cùng cũng không nỡ từ chối nữa.

Anh cầm muỗng đặt sang bên, định nhấc bát canh lên uống cạn ——

“Kẽo kẹt.”

Cửa sân vang lên tiếng mở.

Cố Lương Châu bật dậy, phấn khích đến mức rơi bát canh xuống đất, chẳng buồn để ý, chỉ vội lao ra cửa:

“Hạ Hạ? Là em về rồi sao?”

10

Thẩm Ninh Vi nghe thấy tiếng “Hạ Hạ” đầy sốt ruột phát ra từ miệng Cố Lương Châu, ánh mắt chợt tối sầm, đầu ngón tay âm thầm siết chặt.

“Ba!”

Tiếng vọng lại từ ngoài cửa lại là giọng ba đứa con trai.

Gương mặt tràn ngập mong chờ của Cố Lương Châu trong nháy mắt biến thành thất vọng khó che giấu.

“Không phải hôm nay các con có cuộc thi piano sao? Sao về sớm ?”

Nhắc đến cuộc thi, mặt Ân Trạch đỏ bừng, giọng tức giận:
“Ba, bọn họ quá đáng lắm! Lại dám bọn con nhận giặc mẹ!”

Ân Thừa lập tức tiếp lời, giọng đầy căm phẫn:
“Bọn con đã giải thích rõ, dì Thẩm mới là mẹ ruột của bọn con, mà họ không xin lỗi còn nhạo, bảo bọn con là ‘con của tiểu tam’!”

“Bọn con tức quá nên đánh nhau, kết quả… bị hủy tư cách thi đấu rồi.”

Ân Húc sụt sịt, uất ức chỉ vào vết sưng ở khóe mắt:
“Ba xem mắt con… Bọn con thật sự là con của tiểu tam sao?”

Sắc mặt Cố Lương Châu thoáng chốc phức tạp.

Anh vừa bực bội vì bọn trẻ ăn không kiêng dè, đem chuyện nhơ nhuốc trong nhà rêu rao khắp nơi, lại vừa không tránh khỏi xót xa khi nghĩ đến cảnh chúng bị người ngoài chế giễu.

Đây là lần đầu tiên, thấy hối hận.

Nếu khi trước không ly hôn, nếu không để bọn nhỏ biết sự thật, có lẽ đã chẳng rơi vào cảnh khó coi thế này?

Nhưng Thẩm Ninh Vi lại chẳng nhận ra tâm tư của .

Khi nghe xong câu chuyện, trong mắt ả không có một chút thương xót, ngược lại còn lóe lên tia hả hê. Chỉ trong chớp mắt, ả lại đổi sang vẻ dịu dàng tha thiết:
“Lương Châu, chúng ta đi nhận giấy kết hôn ngay đi! Chỉ cần em có thân phận danh chính ngôn thuận, em sẽ bảo vệ các con thật tốt, không để ai bắt nạt chúng nữa.”

Nghe thì như một người mẹ hết lòng vì con.

Nhưng những lời ấy rơi vào tai Cố Lương Châu lại chói tai vô cùng.

“Chúng bị người ta ức hiếp thành ra thế này, trong đầu em chỉ nghĩ đến việc lấy giấy kết hôn?”

Đôi mắt bừng lửa, thẳng vào ả:
“Không kết hôn thì chúng không phải con em sao? Em sẽ không đứng ra vì chúng sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...