Một Nửa Ảnh Gia [...] – Chương 15

Điện thoại rơi xuống đất, Cố Lương Châu rũ người xuống ghế, ánh mắt tối sầm, u ám đến cực điểm.

“Không hay rồi, Cố tổng!” Thư ký hoảng hốt chạy vào.

“Hứa gia cùng Phó gia liên thủ, đang phát công kích dữ dội vào cổ phiếu của chúng ta! Không ít cổ đông đã tỏ rõ ý định rút vốn!”

Cố Lương Châu màn hình vi tính với đường biểu đồ lao dốc thẳng đứng.

Lửa giận gần như thiêu đốt tròng mắt .

Nếu cứ tiếp tục thế này, Cố gia chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ hoàn toàn!

Anh cố gắng bình tĩnh, dồn nén cảm , ra lệnh:

“Mau triệu tập đại hội cổ đông, bên cổ đông tôi sẽ tự đi giải thích.”

“Còn nữa, lập tức liên hệ Tổng giám đốc Vương, tôi có chuyện cực kỳ quan trọng cần gặp.”

Bàn tay siết chặt, Cố Lương Châu bước đến cửa sổ sát đất.

Ngoài kia, Hải thị rực rỡ ánh đèn, trong mắt chỉ còn căm phẫn.

Tháng trước, Hứa Tri Hạ vẫn còn ở bên , cẩn thận chăm lo, dịu dàng ân cần.

Vậy mà chỉ mới ly hôn một tháng, đã vội vã gả cho Phó Cận Tuấn?

Trở mặt còn nhanh hơn lật sách!

Chẳng lẽ… thật sự không còn nữa?

Ý nghĩ vừa lóe lên liền bị mạnh mẽ đè nén xuống.

Anh cầm điện thoại, bấm số:

“Điều tra toàn bộ hành tung của Hứa Tri Hạ và Phó Cận Tuấn, càng chi tiết càng tốt. Ngoài ra, chuẩn bị vé máy bay, tôi sẽ đưa ba cậu nhỏ sang Anh.”

Cúp máy, vô thức đưa tay trái lên, ngón tay chạm mãi vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.

Lý trí mách bảo nên giữ vững liên minh với Vương gia để chống lại Hứa – Phó.

Nhưng trong lòng lại có một giọng gào thét, thôi thúc bấu víu vào một tia hy vọng mong manh ——

Biết đâu, vì ba đứa trẻ, Hứa Tri Hạ sẽ lòng mà quay về bên .

Đại hội cổ đông kết thúc chóng vánh. Cố Lương Châu vội vã lái xe trở về biệt thự nhà họ Cố.

Vừa bước vào cửa, tin dữ ập tới.

“Cái gì? Ân Trạch, Ân Thừa, Ân Húc đều bị bệnh sao?”

Thẩm Ninh Vi đứng bên cạnh, khóc đến hoa lê đẫm mưa:

“Từ khi biết tin Hứa Tri Hạ sắp cưới Phó Cận Tuấn, bọn trẻ bỗng lên cơn sốt cao không hạ, chắc là bị tin tức này dọa sợ quá…”

Cố Lương Châu chẳng buồn nghe ta thêm dầu vào lửa, lông mày nhíu chặt, bước nhanh lên lầu.

Đẩy cửa phòng, ba đứa nhỏ nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, hơi thở yếu ớt.

Lửa giận bùng lên trong lồng ngực , quay đầu quát thẳng về phía Thẩm Ninh Vi:

“Bệnh thế này mà còn không đưa đi bệnh viện ngay?”

Ánh mắt ta lóe lên, vội vàng giải thích:
“Bọn trẻ nhất quyết không chịu, cứ đòi phải đợi về mới nghe lời…”

“Vớ vẩn!” Cố Lương Châu quát khẽ, “Lập tức đi bệnh viện!”

Anh ôm ba đứa nhỏ lao nhanh xuống lầu, giục người mở cửa xe.

Thẩm Ninh Vi vốn muốn theo cùng, vừa tới gần xe đã nghe “cạch” một tiếng, khóa cửa đóng sập trước mặt.

Chiếc Maybach đen rú ga phóng đi, để lại một làn khói bụi xộc thẳng vào váy áo ta.

“Khụ khụ…”

Thẩm Ninh Vi che miệng ho vài tiếng, ngẩng đầu theo hướng chiếc xe khuất dần.

Sự yếu ớt trên gương mặt lập tức rút sạch, thay vào đó là ánh oán độc lạnh lẽo:

“Ngôi vị Cố phu nhân chỉ có thể là của tôi. Ai cũng đừng mơ cướp đi !”

Hứa Tri Hạ, kể cả cũng không ngoại lệ!

14

Ba đứa trẻ bất ngờ ngã bệnh, Cố Lương Châu đành tạm gác lại kế hoạch sang Anh.

May mà cấp cứu kịp thời, mấy nhóc con nhanh chóng tỉnh lại.

Trong mắt chúng vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi chưa tan, vừa thấy , nước mắt liền ào ào lăn xuống, đồng loạt nghẹn ngào gọi:

“Ba, đừng bỏ rơi tụi con…”

Tim Cố Lương Châu khựng lại, thoáng ngạc nhiên vì sao con mình phản ứng dữ dội như thế.

Anh nghĩ ngợi một chút, đoán chừng là do tin Hứa Tri Hạ tái hôn đã kích thích chúng, bèn kiên nhẫn dỗ dành:

“Yên tâm, ba sẽ luôn ở bên các con.”

Anh đưa tay xoa đầu từng đứa, trầm giọng khẳng định:

“Các con là bảo bối của ba, sao ba có thể không cần chứ?”

Lời vừa dứt, ba đứa nhỏ lập tức liếc nhau, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ chột dạ, rồi nhanh chóng cúi đầu che giấu.

Chúng còn đang do dự chưa kịp sắp xếp lời giải thích, thì Thẩm Ninh Vi đã đẩy cửa bước vào.

“Lương Châu, thức trắng đêm rồi chắc mệt lắm, mau về nghỉ đi, ở đây có em lo.”

Cô ta dịu dàng, giọng đầy quan tâm.

Quả thực, Cố Lương Châu đã kiệt sức, day huyệt thái dương nhức nhối, không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Anh không hề để ý, ngay khi Thẩm Ninh Vi bước vào, bầu không khí trong phòng liền đổi khác —— mấy đứa nhỏ lập tức nín bặt, cái khóc nghẹn ngào ban nãy biến mất, để lại một sự im lặng quái dị.

Rời khỏi phòng bệnh, Cố Lương Châu không về biệt thự mà ngả lưng trên băng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Trong mơ, quay lại ngày chính miệng đề nghị ly hôn.

Khác với thực tế, trong mơ Hứa Tri Hạ đỏ hoe đôi mắt, cắn chặt môi, nhất quyết không chịu ký.

Còn —— lại vì Thẩm Ninh Vi mà lạnh lùng buông lời cay nghiệt, thậm chí còn mưu tính đưa ba đứa con ra nước ngoài, tổ chức cho ta một hôn lễ xa hoa.

“Đừng ! Cố Lương Châu, không thể phụ bạc ấy!”

Trong mơ, gào thét, muốn lao tới ngăn cản, thân thể như bị vách tường vô hình chặn lại, tiếng kêu chẳng thể truyền ra.

Cảnh tượng biến đổi.

Ngày cưới, Hứa Tri Hạ bất ngờ xuất hiện, rồi bị một chiếc xe tải lao tới hất văng.

Cô ngã xuống, thoi thóp hơi tàn.

trong mơ, lại dắt ba đứa trẻ đứng lạnh lùng, dửng dưng như một người xa lạ.

“Cứu ấy đi! Cố Lương Châu! Người thật sự nên ấy! Anh sẽ hối hận đó!”

Anh đau đớn gào rống, muốn ôm lấy , bàn tay lại xuyên qua thân thể , chẳng thể cảm nhận chút hơi ấm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...