Chỉ có thể tận mắt ngọn lửa ngùn ngụt nuốt trọn hình bóng ấy, tro cốt bị đặt trong chiếc hộp nhỏ, chôn ở góc nghĩa trang hẻo lánh.
Trên bia mộ, bức ảnh vẫn nở nụ dịu dàng, lại khiến đau xé khóe mắt, miệng chỉ còn lặp đi lặp lại hai chữ:
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Cảnh tượng lại xoay.
Anh trong mơ đã nuốt trọn sản nghiệp nhà họ Hứa, rồi dễ dàng diệt luôn Phó gia, kiêu ngạo ngồi trên đỉnh cao Cố thị.
Nhưng ngay sau đó, trái tim đau nhói, gục thẳng xuống, bị đưa vào phòng cấp cứu.
Khoảnh khắc nằm trên giường bệnh, Cố Lương Châu cảm thấy linh hồn mình nhập thẳng vào thân xác kia, cứng đờ, không nhúc nhích nổi.
Cửa phòng bật mở, Thẩm Ninh Vi son phấn rực rỡ bước vào.
Nhìn toàn thân cắm đầy ống dẫn, trong mắt ta không có lấy nửa điểm thương xót, ngược lại còn nhạt châm chọc:
“Cố Lương Châu, đúng là kẻ ngốc.”
Cô ta cúi người, sát tai thì thầm:
“Bị đội nón xanh mà vẫn hồ đồ, còn ngoan ngoãn biến mình thành tấm áo cưới cho tôi.”
Giọng dần trở nên đắc ý:
“Anh có biết không, tôi vốn là con cờ Vương thị cài vào bên cạnh . Năm đó vụ tai nạn xe, căn bản không phải ngoài ý muốn.”
“Còn ba đứa trẻ kia…”
Cô ta nhếch môi, hạ giọng đến mức lạnh buốt:
“Chúng không phải con . Ngày thụ tinh, tôi đã tráo đổi phôi thai. Chúng là cốt nhục của Vương gia.”
Vương thị!
Gia tộc xưa nay luôn đối đầu với Cố gia!
Khó trách năm đó đối phó Phó gia, Vương thị lại bất ngờ ra tay giúp đỡ.
Sự thật như từng lưỡi dao, phanh thây tim .
Thân thể trên giường bệnh run rẩy, máy đo tim vang lên tiếng cảnh báo chói tai, ngoài cửa lại yên tĩnh rợn người, chẳng một y tá bác sĩ nào bước vào.
Thẩm Ninh Vi thản nhiên vuốt lại tóc, mỉm lạnh lùng:
“Giờ vô dụng rồi, nên nhường chỗ cho tôi và con.”
Nói rồi, ta dứt khoát rút ống thở.
Ánh mắt Cố Lương Châu đỏ rực, ta mà bất lực trút hơi thở cuối cùng.
“Phù ——!”
Cố Lương Châu choàng tỉnh, hơi thở dồn dập, cổ họng vẫn còn vương cảm giác nghẹt thở.
Anh ngồi bật dậy, toàn thân ướt sũng mồ hôi lạnh.
Hồi lâu sau, nhịp tim mới dần ổn định.
Nhưng khi ánh mắt dừng lại ở cánh cửa phòng bệnh, gương mặt từng chút sa sầm.
Đó thật sự chỉ là một cơn ác mộng sao?
Sao từng chi tiết đều chân thật đến thế, như đang tận mắt chứng kiến?
Hít sâu một hơi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.
Anh đứng dậy, đẩy cửa bước vào.
Ba đứa nhỏ vẫn ngủ say.
Anh lặng lẽ cúi xuống, từ mỗi đứa rút vài sợi tóc, cẩn thận bỏ vào túi chứng vật.
Bước ra ngoài, lạnh giọng dặn trợ lý đang chờ:
“Đem đi giám định ADN, ở trung tâm uy tín nhất. Dùng tốc độ nhanh nhất, đưa kết quả cho tôi.”
15
Trợ lý vừa rời đi, Cố Lương Châu liền nhận cuộc gọi từ thư ký.
“Cố tổng, phía Vương gia đã đồng ý hợp tác rồi.”
Tin tức ấy như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, khiến siết chặt nắm , lại chậm rãi buông ra.
Giờ chưa phải lúc xé rách mặt nạ.
Hồi lâu sau, mới mở miệng:
“Bảo bộ phận truyền thông lập tức tổ chức họp báo, tung tin hợp tác giữa hai nhà ra ngoài, ổn định thị trường chứng khoán trước đã.”
Cúp máy, ánh mắt tĩnh lặng đến đáng sợ.
Những ngày kế tiếp, thái độ của Cố Lương Châu với Thẩm Ninh Vi như lật ngược 180 độ.
Sự lạnh nhạt biến mất, thay vào đó là sủng ái lộ liễu.
Cô ta đề xuất đưa ba đứa nhỏ vào trường nội trú, chẳng buồn chớp mắt đã đồng ý.
Trang sức, nữ trang, quà tặng xa xỉ như nước chảy, đặt tới trước mặt ta không ngớt, khiến Thẩm Ninh Vi say sưa trong cơn choáng ngợp.
Quả nhiên, ta không “thất vọng”.
Dựa vào mối quan hệ này, Thẩm Ninh Vi dốc sức thuyết phục Vương gia rót thêm vốn vào Cố thị.
Nhưng phía sau cánh màn, Cố Lương Châu đã bủa thiên địa võng.
Điện thoại ta bị giám sát, từng cuộc trò chuyện, từng câu chữ trao đổi với Vương gia đều hiện rõ rành rành trước mắt .
Xa bên kia đại dương, tại Anh quốc.
Hứa Tri Hạ đang chăm vào bản hợp đồng trên tay.
“Bản hợp đồng này thật sự không có vấn đề chứ?”
Cô ngẩng lên hỏi luật sư Trần.
Luật sư đặt tập giấy xuống, gật đầu chắc nịch:
“Hoàn toàn chính xác. Cố Lương Châu đã chính thức chuyển 70% cổ phần Cố thị sang tên tiểu thư Cố Ân Hi.”
Ba ngày trước, Cố Lương Châu chủ liên hệ , ngỏ ý sẽ định danh Ân Hi người thừa kế duy nhất của Cố gia, điều kiện là Hứa gia cùng Phó gia liên thủ, giúp chống lại Vương gia.
Miếng mồi béo bở dâng tới cửa, sao lại không nhận?
Tất nhiên Hứa Tri Hạ không dễ dàng tin lời .
Cô đặt điều kiện: trước tiên phải chuyển 70% cổ phần về tên Ân Hi để bảo chứng.
Không ngờ ta đồng ý ngay, không chút do dự.
Hôm nay, giấy tờ đã tới tay, đương nhiên cũng sẽ không lùi bước.
Hơn hết, đó vốn là phần Ân Hi xứng đáng có, chỉ là sớm lấy lại cho con mà thôi.
Khóe môi nhếch nhẹ, Hứa Tri Hạ dặn:
“Truyền tin cho Cố Lương Châu, ta đồng ý. Có thể bắt đầu hành bất cứ lúc nào.”
“Tri Hạ, em thật sự đồng ý hợp tác với Cố thị sao?”
Bạn thấy sao?