Một Nửa Ảnh Gia [...] – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : -gia-dinh/chuong-1" target="_blank">https://vivutruyen2.net/mot-nua--gia-dinh/chuong-1

“Hi ——!”

Quả nhiên, Hàn Sương bất ngờ dựng vó, hơi thở phì ra mang theo cảnh cáo.

“Vi Vi, cẩn thận!”

Cố Lương Châu phản ứng cực nhanh, kéo mạnh Thẩm Ninh Vi ra sau che chở, mặt tức khắc đen kịt.

Hứa Tri Hạ bước vội tới giữ đầu ngựa, khẽ dỗ:
“Hàn Sương, không sao rồi, ngoan.”

Tiếng hí dần lắng, Hàn Sương vẫn bồn chồn cào móng, ánh mắt gắt gao dán chặt vào hướng Thẩm Ninh Vi.

Thẩm Ninh Vi hoảng hồn, gương mặt trắng bệch, thuận thế ngã vào lòng Cố Lương Châu run rẩy.

“Con súc sinh này, dám bị thương người?” Lửa giận của Cố Lương Châu bùng nổ, phất tay quát nhân viên:
“Kéo con ngựa đi thịt cho tôi!”

“Anh dám thử xem!”

Hứa Tri Hạ quay phắt lại, đáy mắt đỏ ngầu.

Bàn tay siết chặt roi ngựa run lên từng đợt:
“Cố Lương Châu, đó là kỷ vật cuối cùng cha tôi để lại! Muốn đến nó, trước tiên hãy bước qua xác tôi!”

Không khí đông cứng lại.

Lần đầu tiên, Cố Lương Châu thấy trong bộ dạng ấy, ngực vô cớ căng chặt.

Yết hầu lăn lên xuống, vừa định mở miệng thì Thẩm Ninh Vi đã khẽ kéo tay áo , nũng nịu:
“Lương Châu, thôi đi, em không sao… Đừng vì em mà vợ chồng mất hòa khí.”

“Vợ chồng hòa khí?”

Cố Lương Châu bật lạnh, ánh mắt lướt qua bờ môi mím chặt của , giọng gay gắt:
“Cô cũng xứng sao?”

Miệng thì thế, cánh tay từng vung lên lại lặng lẽ hạ xuống.

Ba đứa con trai lập tức ùa tới.

Ân Húc nắm chặt nắm tay, trừng mắt với con ngựa:
“Tất cả tại mày! Làm dì Thẩm sợ rồi!”

Hứa Tri Hạ dáng vẻ căm phẫn của chúng, chỉ thấy chua chát buồn .

Vài phút trước, còn bám lấy tay khóc lóc “mẹ ơi bọn con sẽ mãi bảo vệ mẹ”, quay mặt đã vì người ngoài mà đối địch với tất cả của .

“Mẹ, là ba giận quá thôi.”

Ân Trạch phản ứng nhanh nhất, kéo tay áo lấy lòng:
“Để chúng con gọi nhân viên dắt Hàn Sương về chuồng nhé?”

Trong đầu nó tính toán: chỉ cần dắt ngựa đi, mẹ sẽ không còn cãi nhau với ba nữa, mà dì Thẩm cũng có thể tiếp tục mua đồ chơi mới cho bọn nó.

Hứa Tri Hạ gương mặt nhỏ xíu, mỗi đứa một tính toán riêng, trong lòng nhói buốt.

Đó là những đứa con mười tháng mang nặng đẻ đau, mà ánh mắt chúng chất chứa mưu toan, còn lạnh lẽo hơn cả sự hờ hững của Cố Lương Châu.

Cô vừa định tự mình dắt Hàn Sương về chuồng, thì Thẩm Ninh Vi ngăn lại.

“Chị Hứa, em có chuyện muốn riêng với chị.”

Chờ Cố Lương Châu bị ả sai đi lấy nước, gương mặt yếu đuối giả tạo lập tức biến mất, trong mắt chỉ còn ngạo mạn:
“Con ngựa này, tôi thích. Chị ra giá đi!”

“Không bán.”

Giọng Hứa Tri Hạ phẳng lặng.

“Đừng không biết điều.”

Thẩm Ninh Vi rút từ túi ra một cây kim thép, xoay trên ngón tay:
“Chị tưởng Lương Châu thật sự để tâm chị sao? Vừa rồi ấy bảo vệ tôi, chẳng phải vì tôi khôn khéo hơn chị sao?”

“Nếu biết điều thì giao ngựa đây. Nếu không, tôi sẽ khiến ấy tận mắt thấy chị ‘vô tôi bị thương, rồi chính miệng ấy sẽ ra lệnh xẻ thịt nó.”

Tim Hứa Tri Hạ trầm xuống.

Cô nhớ đến câu Cố Lương Châu vừa “Cô cũng xứng sao”, nhớ đến cảnh lũ con reo “dì tốt nhất” mà vây quanh Thẩm Ninh Vi, từng luồng lạnh buốt dâng khắp người.

Chưa kịp đáp, Thẩm Ninh Vi nhân lúc lơ đễnh, cắm mạnh kim thép vào bụng ngựa.

“Hi ——!”

Hàn Sương đau đớn, lập tức nổi điên.

“Á đau quá!”

Thẩm Ninh Vi bị đá trúng, ngã vật xuống đất kêu thảm thiết.

Ngựa đang điên cuồng giẫm tới, Hứa Tri Hạ không kịp nghĩ, phi thân lên yên, ghì chặt dây cương:
“Hàn Sương! Bình tĩnh lại!”

“Hứa Tri Hạ, điên rồi à?!”

Tiếng gầm của Cố Lương Châu vang rền phía sau.

Anh lao tới, quất roi vun vút lên ngựa:
“Cô muốn chết Vi Vi sao?!”

Một roi nặng nề ấy khiến Hàn Sương càng cuồng loạn, tung vó giãy giụa dữ dội.

Hứa Tri Hạ chao đảo sắp ngã, hai tay vẫn cắn răng bám chặt dây cương.

Trong mắt Cố Lương Châu thoáng lóe một tia căng thẳng, vô thức lao lên vài bước, lại bị tiếng khóc của Thẩm Ninh Vi níu chặt chân.

Đúng lúc đó, nhân viên trường đua kịp thời xông tới, nhanh chóng dùng dây đặc chế quấn chặt ngựa, tiêm thuốc mê vào cổ nó.

“Bịch” một tiếng nặng nề, Hàn Sương ngã rầm xuống đất, miệng trào bọt trắng, co giật không ngừng.

Hứa Tri Hạ lăn xuống đất, vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng khóc nức nở trong vòng tay Cố Lương Châu:

“Lương Châu, đừng trách chị Hứa… Chị ấy chỉ ghen với em thôi, em không giận đâu…”

Nói dứt lời, đầu ả nghiêng sang một bên, ngất lịm.

Cố Lương Châu vội kiểm tra hơi thở, vừa thở phào đã tràn ngập phẫn nộ.

Ôm chặt Thẩm Ninh Vi, ánh mắt ta độc như rót nọc về phía Hứa Tri Hạ:
“Vi Vi thế này rồi còn bênh , mà chỉ có thế này thôi sao?!”

“Người đâu, nhốt phu nhân vào phòng tối, không có lệnh tôi—”

Chưa kịp dứt lời, từ phía chuồng ngựa đột nhiên vang lên một tràng náo loạn.

Hứa Tri Hạ quay đầu , sắc mặt lập tức biến đổi.

6.
7.
Tiếng náo loạn từ phía chuồng ngựa càng lúc càng gần, chỉ thấy ba bóng dáng nhỏ bé của Ân Trạch, Ân Thừa và Ân Húc mỗi đứa cưỡi một con ngựa con, điên cuồng lao ra.

“Mẹ ơi! Cứu bọn con với!”

Trên gương mặt cả ba tràn ngập hoảng sợ, cơ thể nhỏ bé lắc lư chực ngã khỏi lưng ngựa, cảnh tượng nguy hiểm đến nghẹt thở.

Trái tim Hứa Tri Hạ thắt lại, gần như theo bản năng mà lao tới.

Đó là những đứa con mang nặng mười tháng, dẫu mới vừa tận mắt chứng kiến sự tính toán độc ác của chúng, lúc này cũng chẳng kịp nghĩ ngợi.

Nhưng khi khoảng cách dần thu hẹp, đồng tử đột nhiên co rút.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...