Sắc mặt Thẩm Ninh Vi biến hẳn, thất thanh:
“Cô ta… sao lại đứng ?!”
Ánh mắt Cố Lương Châu dừng trên , thoáng thất thần.
“Lương Châu, mau đi cùng ta nhận giấy ly hôn.” Thẩm Ninh Vi gấp gáp níu áo .
Con dấu “cộp” một tiếng in xuống, cuộc hôn nhân tám năm của họ chính thức chấm dứt.
Thẩm Ninh Vi như trút gánh nặng, lập tức đẩy ba đứa bé về phía :
“Giờ thì có thể thật rồi, muốn mang đứa nào đi?”
Ngay lúc ấy, Hứa phu nhân dắt tay Ân Hi khí thế bước vào.
Cô bé mặc váy công chúa hồng, thấy mẹ liền chạy ào tới:
“Mẹ ơi!”
Hứa Tri Hạ cúi xuống ôm chặt con , rồi đứng thẳng người, nắm tay con, khẽ cong môi:
“Từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn chọn nó!”
9
Lời vừa dứt, đại sảnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc.
Vẻ dịu dàng trên mặt Cố Lương Châu thoáng chốc đông cứng, ánh mắt khóa chặt vào bàn tay Hứa Tri Hạ đang nắm lấy Ân Hi.
Ba đứa con trai, tuy trong lòng thầm thở phào vì không bị chọn, lại không tài nào hiểu nổi — vì sao mẹ lại bỏ rơi những đứa do chính mình nuôi dưỡng từ nhỏ, lại chọn Ân Hi – đứa bé vốn gửi nuôi ở nhà bà nội?
Một ngọn lửa vô hình bùng lên trong lồng ngực Cố Lương Châu, thiêu đốt khiến nôn nóng, bực bội khó hiểu.
Anh vốn chắc mẩm sẽ chọn một đứa con trai, nghĩ rằng cuộc ly hôn này chẳng qua chỉ là chiêu trò “muốn bắt phải buông”, quậy một hồi rồi cũng sẽ quay lại.
Cơn bất an và phiền muộn trong lòng thúc đẩy bật ra hành . Anh trầm giọng:
“Không , đổi đứa khác.”
Nói chưa dứt, đã bước tới, định giật lại Ân Hi.
“Mẹ ơi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đầy hoảng sợ, đôi mắt hoang mang khẩn thiết mẹ cầu cứu.
Hứa Tri Hạ lập tức bước lên chắn trước, chặn ngang:
“Cố Lương Châu, có ý gì?”
Ánh mắt âm u của đảo qua lại giữa hai mẹ con, giọng lạnh băng:
“Ý gì ư? Cô rõ ràng biết tôi đã hứa gả cho nhà họ Thẩm, còn cố chọn Ân Hi, chẳng phải muốn dùng nó con tin, hỏng hôn sự của tôi với nhà họ Thẩm sao?”
“Cố Lương Châu.”
Hứa Tri Hạ ngẩng đầu, ánh mắt thẳng thắn, không hề né tránh khí thế áp bức quanh người .
“Từ nhỏ chúng ta đã quen nhau, lại vợ chồng tám năm. Anh lẽ ra phải hiểu tính tôi.”
Cô từng chữ, từng chữ rõ ràng nhấn mạnh:
“Tôi đã chọn Ân Hi, thì không ai thay đổi .”
Lời không lớn, vang vọng rõ ràng đến từng người trong đại sảnh.
Ba đứa con trai lập tức nhốn nháo, vội vã ùa lên:
“Mẹ không chọn Ân Hi!”
“Chẳng phải mẹ vốn không thích nó sao?”
“Tại sao không chọn một trong bọn con?”
Chúng níu lấy áo , khóc lóc chất vấn:
“Mẹ, mẹ không bọn con nữa à?”
Hứa Tri Hạ mạnh mẽ hất tay chúng ra:
“Đúng, mẹ không các con nữa.”
Lời ấy, cũng là thẳng cho Cố Lương Châu nghe.
“Không thể nào!”
Trái tim Cố Lương Châu chấn dữ dội.
Người phụ nữ từng như mạng, cam nguyện vì mà vào bếp, quản gia trông nhà suốt tám năm, sao có thể không là không ?
Chắc chắn đây chỉ là lời tức giận nhất thời!
Anh tự trấn an mình, bàn tay đang cầm giấy ly hôn vẫn không kìm nổi run rẩy.
Anh không hiểu nổi — tại sao kết quả ly hôn vốn là điều mong đợi, mà giờ phút sắp rời đi, trong lòng lại thắt lại, đến mức… muốn giữ lại?
“Chúng dù sao cũng là…”
“Cũng là cái gì?”
Ánh mắt Hứa Tri Hạ sắc bén như lưỡi dao, đâm thẳng vào bốn cha con:
“Anh định chúng là do chính tay tôi nuôi nấng, tôi sẽ không nỡ bỏ sao?”
Cô nhếch môi, đưa giấy ly hôn lên môi hôn khẽ một cái.
“Tôi bỏ . Cố Lương Châu, chúng ta hết rồi. Ba đứa con trai, đều trả lại cho .”
“Chúc năm người các người hạnh phúc trọn đời, nhau đến bạc đầu.”
Thẩm Ninh Vi nhanh nhạy nhận ra sự dao trong , vội vàng khoác chặt tay, tuyên bố chủ quyền:
“Vậy thì cảm ơn lời chúc của Hứa.”
“Lương Châu, muộn rồi, chúng ta còn phải nhận giấy kết hôn nữa!”
Ánh mắt Cố Lương Châu vẫn gắt gao dán vào gương mặt bình thản của , thấy không hề lay , lạnh lùng hừ:
“Được, thì đi nhận giấy ngay.”
“Hứa Tri Hạ, đừng hối hận, sau này sẽ có ngày phải cầu xin tôi tha thứ.”
Anh chắc mẩm chỉ đang cứng đầu giả vờ, nào ngờ một Hứa Tri Hạ đã trọng sinh, trái tim từng bị cha con họ giày xéo đến tan nát, sớm chẳng còn quay lại như xưa.
Hứa Tri Hạ khẽ , dứt khoát:
“Anh yên tâm, sẽ không bao giờ có ngày đó.”
Cô dắt tay Ân Hi tiến về phía mẹ:
“Mẹ, chúng ta về thôi!”
Ánh mắt Hứa phu nhân quét qua Cố Lương Châu, lạnh lẽo căm hờn. Nhưng khi con và cháu ngoại, lập tức hóa thành thương vô hạn:
“Được, chúng ta về.”
Ân Hi nắm tay mẹ một bên, tay ngoại một bên, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên trong đời, em lựa chọn một cách dứt khoát như thế.
Bạn thấy sao?