Vậy thì cặp thanh mai trúc mã tôi thích vẫn còn cơ hội!
Tôi bước thẳng đến chỗ Giang Vũ Hoài.
Anh vô thức sang Dụ Mộ, thấy vẫn mải với Phó Dục Hành, chẳng bận tâm ngồi với ai.
Tôi trông thấy bàn tay nắm chặt thành trắng bệch, vẫn lịch sự nhường chỗ cho tôi.
“Lại gặp nhau rồi, Giang Vũ Hoài!” Tôi mỉm trong sáng, ánh mắt long lanh.
Trong mắt người ngoài, đó hoàn toàn là biểu hiện của sự thầm mến.
Quả nhiên, khóe mắt tôi thấy Dụ Mộ liếc sang.
Giang Vũ Hoài khẽ gật đầu, rồi hỏi:
“Không phải hôm qua cậu mình là tiên nữ sao?”
Mặt tôi nóng bừng, suýt nữa không giữ nổi nụ .
“Khụ khụ, thôi mà, đừng để ý!”
Hôm qua, nhờ danh nghĩa người xa lạ, tôi đã dễ dàng khiến chịu mở lòng.
Tôi chỉ vào chiếc bánh kem đang chảy dở, hí hửng hỏi:
“Cái này chuẩn bị cho à?”
Anh lắc đầu, như nhớ lại điều gì, gương mặt vốn lạnh lùng dịu đi chút ít:
“Cho người mình thích.”
Tôi hơi bất ngờ, thẳng thắn sao?
“Có muốn kể với mình không? Biết đâu mình giúp .”
Khóe môi cong lên tự giễu.
Có lẽ vì cảm kìm nén đã quá lâu, hoặc bởi chẳng có nơi để giãi bày, thật sự đã thổ lộ bí mật sâu nhất trong lòng.
Tôi hỏi vì sao không tỏ .
Anh Dụ Mộ luôn coi như thân, sợ một khi thổ lộ sẽ càng đẩy xa hơn.
Thật tức chết đi! Nếu mở miệng thì tốt biết bao!
Tôi đầy bất mãn:
“Yên tâm, mình sẽ giúp cậu.”
Giang Vũ Hoài liếc tôi:
“Cậu là ai ?”
Tôi ưỡn ngực tự hào:
“Cứ gọi mình là tiên nữ.”
Giang Vũ Hoài: “…”
Anh hỏi tôi định giúp thế nào.
Tôi thần thần bí bí đáp:
“Người xưa có kế hay!”
3
Bước đầu tiên: Khiến Dụ Mộ cảm thấy nguy cơ.
Điều này rất đơn giản.
Lúc đi lấy nước ở hành lang, tôi cố ý tiến lại gần ấy, ra vẻ ngây ngô mà hỏi mấy điều về sở thích của Giang Vũ Hoài.
Dáng vẻ một người thầm mến tôi diễn chuẩn khỏi chê.
Nụ của Dụ Mộ lập tức trở nên gượng gạo.
Quả nhiên, lấy xong nước, liền đi tìm Giang Vũ Hoài.
Qua ô cửa kính, lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt sáng đến thế.
Bước đầu tiên, hẳn đã thành công.
Bước thứ hai: Hợp ý đối phương.
Tan học, tôi kéo Giang Vũ Hoài vào một cửa hàng thời trang.
Anh cầm trên tay chiếc quần rách gối và áo khoác da, vẻ mặt có phần khó xử.
“Cái này… không hợp với tớ đâu?”
“Hợp chứ, sao lại không! Biết đâu Dụ Mộ lại thích mẫu này!”
Dù sao thì Phó Dục Hành cũng toàn mặc như thế.
Đợi bước ra, mắt tôi sáng rực.
Càng thêm chắc chắn, Dụ Mộ thích kiểu trai ngầu này.
Nếu không, sao ấy lại trúng Phó Dục Hành?
Nhưng rõ ràng Giang Vũ Hoài còn đỉnh hơn!
Đôi chân dài vô cùng nổi bật, áo da tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon, thêm vài phần lạnh lùng.
Giữa tiếng tán dương không ngớt của nhân viên bán hàng, tai đỏ lựng, cả người lúng túng.
Tôi bật kiểu “dì già mê trai”, dễ thương muốn xỉu!
Ra khỏi cửa hàng, khẽ gãi mũi:
“Để tớ đưa cậu về trước nhé? Tối nay là sinh nhật mẹ tớ, tớ phải về sớm.”
Lời từ chối lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.
Đúng lúc đó tôi sực nhớ, trong nguyên tác, vào chính ngày sinh nhật mẹ Giang, Phó Dục Hành đã dẫn Dụ Mộ đi bar.
Nụ hôn đầu tiên của họ chính là hôm nay.
Khó trách Dụ Mộ lại không đi cùng Giang Vũ Hoài về nhà.
Sau khi chắc chắn biết quán bar ở đâu, tôi kéo chạy thục mạng.
Anh hỏi tôi: “Cậu gì mà chạy đến đó?”
Trong lòng tôi gào thét: Đương nhiên là vì hạnh phúc của rồi!
Bởi vì qua đêm nay, cảm của nam nữ chính sẽ thăng cấp vượt bậc.
Nếu thế, Giang Vũ Hoài thực sự chẳng còn cơ hội nào.
Đến trước cửa bar, tôi thở hổn hển, sắp tắc thở.
“Giờ thì cho tớ biết, cậu dẫn tớ đến đây gì?”
Tôi gần như không thở nổi, run rẩy chỉ về phía quán bar.
Anh theo, hàng mi run mạnh, ngây người tại chỗ.
Ngẩng đầu kỹ, đồng tử tôi cũng chấn .
Trong con hẻm cạnh bar, Phó Dục Hành đang ép Dụ Mộ vào tường!
Khoảng cách giữa họ cực gần, môi sắp chạm nhau.
Tôi vội vàng hét: “Khoan đã!”
Cả hai khựng lại, đồng loạt về phía này.
Dụ Mộ trông thấy Giang Vũ Hoài, sắc mặt lập tức tái đi.
Ánh mắt lảng tránh, vô thức nép vào sau lưng Phó Dục Hành.
Phó Dục Hành bật khẩy, kéo Dụ Mộ đến trước, ngạo nghễ liếc Giang Vũ Hoài:
“Sao, tưởng bắt chước người khác thì Dụ Mộ sẽ thích cậu à?”
Tôi nhịn không mà phản pháo:
“Bắt chước cái gì? Người có mắt đều thấy Giang Vũ Hoài đẹp trai hơn cậu nhiều, chứ?”
Ánh mắt Phó Dục Hành tối lại:
“Còn là cái thá gì?”
Dụ Mộ kéo tay hắn:
“Em với A Hoài chỉ là bè, nghĩ nhiều rồi.”
Phó Dục Hành thản nhiên khoác vai , giọng điệu kiêu căng:
“Đàn ông nghĩ gì, còn không rõ chắc? Nhưng loại nhát gan đến thích cũng không dám ra, chẳng thèm để vào mắt.”
Giang Vũ Hoài chẳng thèm để ý đến lời khiêu khích, kéo mạnh cổ tay Dụ Mộ:
“Mộ Mộ, về nhà.”
Bạn thấy sao?