Một Phần Trăm Không [...] – Chương 3

Nhưng Phó Dục Hành ghì chặt :

“Không có sự cho phép của tôi, cậu nghĩ ấy sẽ đi với cậu sao?”

Tôi nhíu mày, nam chính này đúng là chẳng tôn trọng ai cả.

Giang Vũ Hoài tức khắc vung nắm , hạ gục hắn xuống đất, gân xanh nổi đầy thái dương:

“Cô ấy cần cậu cho phép sao? Cậu coi ấy là gì? Cậu định ấy!”

Tôi vội vàng kéo ra, Dụ Mộ hoảng hốt đỡ Phó Dục Hành dậy.

Hắn lau khóe môi dính máu, không giận mà còn .

“Không tin thì cậu tự hỏi ấy đi.”

Giang Vũ Hoài , ánh mắt như con thú bị thương tuyệt vọng vào tia sáng cuối cùng:

“Mộ Mộ, về với tớ đi, ta không phải người tốt đâu!”

Dụ Mộ tránh ánh mắt , lùi lại một bước:

“A Hoài, chúng ta chỉ là bè, chuyện của tớ không cần cậu quản.”

Tôi thậm chí chẳng dám nét mặt của Giang Vũ Hoài.

Anh đứng chết lặng, vành mắt đỏ bừng, giọng run rẩy:

“Bạn bè? Tớ không tin cậu không biết…”

“Giang Vũ Hoài, đủ rồi! Chúng ta mãi mãi chỉ là bè, cậu về đi!”

Nói xong, như cố chứng minh điều mình vừa , kéo tay Phó Dục Hành đi ngược lại.

Phó Dục Hành còn quay đầu, khóe môi cong lên khiêu khích.

Ngay lập tức, tôi giơ ngón giữa tặng hắn.

Rất tốt, lần này hắn không nổi nữa.

4

Giang Vũ Hoài đứng lặng tại chỗ, hai bàn tay siết chặt đến tái nhợt.

Mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt, chỉ còn thấy một hàng lệ rơi xuống gò má.

Tôi luống cuống:

“Ờ… Dụ Mộ chắc chỉ trong lúc giận thôi, cậu đừng để trong lòng…”

Càng càng thấy hụt hơi, tôi như thể đã hỏng hết mọi chuyện.

Ai… cứu rỗi gì chứ, chỉ cần không hận tôi là tốt rồi.

“Xin lỗi…”

Giang Vũ Hoài quay mặt đi, vội vàng lau nước mắt, rồi còn gượng với tôi:

“Cậu không gì sai, là do tớ. Để tớ đưa cậu về nhà đi, không thì bố mẹ cậu lại lo.”

Tôi lắc đầu:

“Tớ tự về , tớ không có bố mẹ, yên tâm.”

Anh sững lại, khẽ một câu xin lỗi.

Tôi lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội xua tay:

“Không phải ý đó… Tớ muốn là tớ là trẻ mồ côi, à không…”

Càng càng sai, biết sao, thân phận hiện tại của tôi vốn cũng là một đứa trẻ mồ côi.

Giang Vũ Hoài bỗng bật , khóe mắt còn vương đỏ.

Tôi vô thức nuốt nước bọt — quá phạm quy rồi!

“Nếu cậu không ngại, tối nay đến nhà tớ ăn cơm nhé, mẹ tớ thích nhà đông vui.”

Tôi ngẩn người:

“À… , thôi.”

Đây là lần đầu tiên có người rủ tôi về nhà ăn cơm.

Thật mới mẻ.

……

Người nhà rất nhiệt , ra Giang Vũ Hoài lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.

Có lẽ vì mới trở nên dịu dàng, khiêm nhường đến thế.

Trong bữa cơm, mẹ sang con trai, hỏi:

“Sao Mộ Mộ không đến?”

Anh khựng lại, vừa định mở miệng thì cửa bật mở.

“Dì Giang, con tới rồi!”

“Ôi chao, Mộ Mộ, mau vào đây, mọi người đang đợi con đó!”

Dụ Mộ mỉm ngọt ngào, vừa thấy tôi thì nụ cứng lại.

Cô nhấn mạnh từng chữ, trong giọng có chút chất vấn:

“Sao cậu lại ở đây?”

Ánh mắt tôi mang chút bất thiện.

Có lẽ người khác không để ý, tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã nhạy cảm với cảm người khác.

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Nếu thật sự có cảm với Giang Vũ Hoài, không thích tôi thì còn hợp lý.

Nhưng rõ ràng đã từ chối , giờ lại tỏ thái độ này, rốt cuộc là sao?

Có lẽ, trong lòng , Giang Vũ Hoài là “vật sở hữu” của mình.

Bản thân có thể không cần, cũng không cho phép người khác có .

Tự nhiên tôi thấy bực, lần đầu cảm nhận nữ chính không hề đơn thuần như trong truyện.

Giang Vũ Hoài lạnh nhạt mở miệng:

“Đây là tớ, Thinh Thinh. Ăn cơm cùng thôi.”

Dụ Mộ không tin nổi, đôi mắt dần đỏ hoe.

Giang Vũ Hoài nâng cốc, ngón tay khẽ run, cố gắng không về phía .

Tình là sự kiềm chế, chọn rút lui về vị trí bè.

Tôi thở dài trong lòng.

Chuyện giữa họ, hình như không phải tôi có thể xen vào.

5

Cơm xong, Giang Vũ Hoài đưa tôi về, Dụ Mộ lại đuổi theo.

Cô gần như mất kiểm soát, trong mắt ngấn lệ, lớn tiếng hỏi :

“Cậu thích ta rồi đúng không?”

Ngón tay Giang Vũ Hoài khẽ run, rồi buông xuống, tỏ vẻ lạnh nhạt:

“Là cậu đấy thôi, chúng ta chỉ là . Cậu có thể thích Phó Dục Hành, tại sao tớ không thể thích người khác?”

Thần tiên đánh nhau, đừng lôi tôi vào chứ!

Dụ Mộ , từng giọt nước mắt to rơi xuống:

“Tôi mặc kệ, không ở bên ta! Nếu không, chúng ta tuyệt giao!”

Giang Vũ Hoài dán chặt ánh mắt vào , trong tuyệt vọng vẫn còn chút hy vọng, như đang cầu xin:

“Tớ có thể không ở bên ai cả… cậu có thể không ở bên ta không?”

Dụ Mộ cúi mắt, im lặng.

Không khí ẩm ướt khiến tôi thấy nghẹt thở.

Giang Vũ Hoài nhắm chặt mắt, tự giễu:

“Tớ hiểu rồi.”

Anh kéo cổ tay tôi, quay người rời đi, không hề ngoái lại.

Tôi ngẩn ngơ gương mặt nghiêng của , nơi cổ tay còn vương hơi ấm nóng bỏng.

Trong lòng tôi vang lên một giọng :

Giang Vũ Hoài xứng đáng có một người tốt hơn.

Vì thế, tôi không muốn tác hợp họ nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...