Nhiệm vụ có thời hạn, tôi chẳng thể hiểu nổi cảm của Giang Vũ Hoài dành cho mình.
Nếu có chút tôi, sao lại phải chờ đến mười năm?
Nếu vốn dĩ không hề tôi, thì tôi còn phải đợi thêm bao nhiêu cái mười năm nữa?
Trong tim tôi như có một hố đen không đáy, xé rách từng mảnh.
Mà giờ đây, Dụ Mộ đã trọng sinh, trở về vì .
Tôi không thể tự lừa dối mình thêm nữa.
Ngày trước, tôi từng trách Giang Vũ Hoài nhu nhược, thì phải ra.
Vậy mà giờ đây, tôi lại trở thành chính .
Khi một người, chúng ta đều biến thành kẻ hèn nhát.
Nhưng… lần này, tôi muốn dũng cảm thêm một lần.
13
Ở công ty, Giang Vũ Hoài mang theo một hộp cơm tinh xảo.
Đồng nghiệp liếc tôi, nháy mắt trêu chọc:
“Cơm hộp rồi à? Hai người đến bước này luôn?”
Tôi gượng :
“Không phải tôi .”
Cô ấy bĩu môi, rõ ràng chẳng tin.
Giờ ăn trưa, tôi lấy hết can đảm, tim đập thình thịch.
Đè nén giọng run run, tôi hỏi :
“Cậu… còn thích Dụ Mộ không?”
Anh khựng lại, ánh mắt thoáng né tránh.
Chạm phải cái nghiêm túc của tôi, môi mấp máy, cuối cùng cúi đầu, giọng đầy thất lạc:
“Nói thật, tớ… không biết.”
Ngọn lửa dũng khí vừa bùng lên trong tôi lập tức bị dập tắt.
Cả người cứng đờ, nỗi bất lực trùm kín.
Tôi siết chặt ngón tay đang run, cố nặn ra một nụ :
“Vậy à.”
Rồi chỉ còn lại khoảng lặng nghẹt thở.
……
Tan , Giang Vũ Hoài hôm nay không thể đưa tôi về.
Bởi vì Dụ Mộ thấy khó chịu, phải đưa đi bệnh viện.
Trước cổng công ty, vừa thấy , Dụ Mộ lập tức nhào tới, khoác lấy tay thật tự nhiên.
Anh thoáng liếc tôi, rồi khẽ rút tay ra.
Sắc mặt Dụ Mộ biến đổi, vẫn gượng gạo chào tôi:
“Xin lỗi Thinh Thinh nhé, hôm nay A Hoài không đưa cậu về rồi.”
Tôi lắc đầu:
“Sức khỏe quan trọng hơn.”
Câu chẳng khác nào một cú rơi vào bông, khiến ấy thoáng lúng túng.
Người đi đường chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Ánh mắt họ tôi, vừa thương , vừa ái ngại.
Tôi khẽ tự giễu.
Có lẽ cả đời này, tôi luôn bị người ta thương như thế.
14
Sau bữa tối, tôi xuống lầu đổ rác, lại chạm mặt kẻ quen cũ.
“Ớ kìa, nhím nhỏ, lâu quá không gặp!”
Tôi cảnh giác lùi lại:
“Phó Dục Hành, sao cậu ở đây? Định gì?”
Hắn giơ tay như đầu hàng:
“Sợ gì chứ, tôi có định gì đâu!
Chẳng qua Mộ Mộ không chịu nghe máy, tôi muốn nhờ giúp liên lạc với ấy thôi.”
Tôi mím môi:
“Tại sao tôi phải giúp?”
Hắn khẩy, tiến lại gần:
“Sao nào, chẳng phải thích Giang Vũ Hoài à? Nhìn hai người họ dính nhau, không thấy khó chịu à?
Giúp tôi đi, chờ tôi dỗ Mộ Mộ, thì chẳng phải có cơ hội chắc suất với ta sao?”
Tôi trừng mắt.
Hắn vội sửa:
“Được rồi, rồi! Không phải ‘tiếp quản’, mà là đích thực, thế chưa?”
Đúng lúc đó, Giang Vũ Hoài lao ra, túm lấy cổ áo hắn, nắm giáng thẳng vào mặt.
“Cậu định gì ấy?”
Giọng khàn khàn, đôi mắt bùng lên tia giận dữ tôi chưa từng thấy.
Tôi ngây người.
Cảnh tượng này, chồng lên cảnh ở cửa bar năm nào.
Khi thấy Phó Dục Hành càn với Dụ Mộ, cũng nổi giận như thế.
Tim tôi run lên từng hồi.
Giây phút ấy, tôi thực sự tin rằng — để tâm đến tôi.
Phó Dục Hành lảo đảo đứng dậy, hung hăng lau vết máu ở khóe môi:
“Lại là cậu, dai như đỉa hả?”
“Dụ Mộ đâu? Dẫn tôi đi gặp ấy!”
Giang Vũ Hoài lạnh lùng đáp:
“Đừng mơ! Cậu quên mình đã tổn thương ấy thế nào rồi à?”
Phó Dục Hành nghẹn họng, vẫn ngoan cố gân cổ:
“Đó là chuyện giữa tôi và ấy, liên quan quái gì đến cậu? Cậu là gì của ấy, trai à?
Đừng tưởng cậu hơn ai, vừa tham luyến nhím nhỏ này, vừa dây dưa không dứt với Dụ Mộ. Hai người cậu đều muốn đúng không?”
Ngón tay Giang Vũ Hoài khẽ run, ánh mắt cụp xuống, mi dài khẽ rung.
Phó Dục Hành hừ lạnh đầy khinh miệt:
“Đừng viện mấy chữ ‘ bè’ vớ vẩn đó. Có thể lừa người khác, chứ đừng lừa chính mình.”
Giang Vũ Hoài chậm rãi ngước tôi, ánh mắt sâu hun hút, rối ren khó đoán.
Yết hầu khẽ , như thể sắp gì đó.
“A Hoài!”
Giọng của Dụ Mộ bất ngờ vang lên.
Giang Vũ Hoài lập tức khựng lại, cơn kích nào đó như bị dập tắt.
Anh quay người, Dụ Mộ nhào tới ôm chặt lấy .
“Trong bệnh viện tỉnh dậy không thấy cậu, mình hoảng quá!”
Bàn tay theo phản xạ muốn đặt lên tóc , rồi kìm lại, kéo ra xa một chút:
“Không phải có bác ở bên sao?”
Cô cắn môi đầy ấm ức:
“Nhưng mình muốn…”
Phó Dục Hành xông tới, nắm lấy cổ tay , lo lắng từ đầu đến chân:
“Mộ Mộ, em bị bệnh sao? Tại sao không với ?”
Dụ Mộ lạnh nhạt hất tay hắn:
“Đủ rồi, chúng ta đã chia tay, đừng tới tìm tôi nữa!”
Bạn thấy sao?