Trong mắt hắn hiện lên nỗi đau cùng sự van nài:
“Mộ Mộ, thật sự hối hận rồi, cho thêm một cơ hội cuối cùng, không?”
Nhưng có lẽ do ký ức kiếp trước ùa về, Dụ Mộ chẳng những không mềm lòng, mà ánh mắt đầy căm ghét.
“Cút cho tôi!”
Cô gào lên, khiến hắn sững lại, lùi một bước.
Ánh mắt hắn run rẩy, không tin nổi .
Dụ Mộ quá kích , ngất xỉu ngay tại chỗ.
Giang Vũ Hoài cuống quýt bế rời đi.
Phó Dục Hành định đuổi theo, dưới ánh mắt lạnh băng của , đành dừng bước.
15
Bóng lưng Giang Vũ Hoài khuất dần, không một lần ngoái lại.
Tôi thậm chí còn chưa kịp hỏi vì sao lại có mặt ở đây.
Phó Dục Hành cúi đầu, tự giễu nở nụ :
“Không phải kẻ lầm đường quay đầu là quý sao? Sao ấy lại không chịu tha thứ cho tôi?”
Tôi mỉa mai:
“Con chết rồi nuôi lại chắc?
Lầm đường quay đầu? Tôi chỉ tin chó không bỏ thói ăn phân.”
Hắn sững người tôi:
“Này, đúng là nhím nhỏ đấy, tôi chọc gì à?”
Tôi quay đi, chẳng buồn thêm.
Hắn lại túm lấy tay tôi. Tôi theo bản năng sờ túi, rồi cứng người.
Phó Dục Hành hoảng hồn nhảy dựng:
“Trời ạ chị , chẳng lẽ mang dao theo người thật à?”
Tôi chậm rãi rút tay về, trong lòng bỗng trống rỗng.
Từ hồi tiểu học, tôi luôn mang theo vật nhọn bên mình.
May mắn thì có thể dọa lui vài kẻ muốn bắt nạt.
Nhưng mười năm nay, tôi đã dần quên mất thói quen đó.
Bởi vì bên cạnh tôi có Giang Vũ Hoài, tôi không còn lo sợ nữa.
Có lẽ, từ nay phải tập quen lại thôi.
……
Phó Dục Hành thở dài:
“Tôi chỉ nghĩ chúng ta cùng hội cùng thuyền, đều là những kẻ đáng thương thôi.”
Tôi kinh ngạc hắn:
“Anh còn ít đội mũ xanh cho người khác chắc?”
Hắn nghẹn họng.
“Thì coi như mới là kẻ đáng thương đi. Ở bên Giang Vũ Hoài mười năm, không vì danh, không vì lợi, hai người cứ giả ngốc với nhau.
Một câu ‘ bè’, bè nào lại như thế chứ?”
Tôi lặng người.
Tôi và Giang Vũ Hoài đúng là .
Không phải vì tôi thích , nên chúng tôi mới thành .
Mà là chúng tôi vốn là , mới nảy sinh sau đó.
Vậy nên, luôn đặt lên hàng đầu.
Dù có thể hay không thể ở bên nhau, tôi vẫn coi là .
Anh là người đầu tiên đối xử tốt với tôi, cho tôi sự quan tâm và bầu mà tôi thiếu suốt bao năm.
Tôi chỉ có thể cảm kích .
Dù người khác, tôi cũng không hận.
Chỉ cần những ký ức đẹp đẽ kia, đã đủ cho tôi rồi.
Tôi mỉm thanh thản:
“Tình tôi dành cho ấy rất thuần khiết, cũng .”
Phó Dục Hành ngẩn người, sau đó lẩm bẩm chửi “đồ thần kinh”, rồi bỏ đi.
Lúc ngang qua, hắn đá một con chó hoang, con chó lập tức vồ lấy hắn.
Hắn hét ầm trời, chạy bán sống bán chết.
Tôi không nhịn bật .
16
Tôi đứng bên cửa sổ, màn đêm đặc quánh.
Gửi cho Giang Vũ Hoài một tin nhắn:
【Chúng ta… sẽ mãi mãi là chứ?】
Phía bên kia hiện dòng 【Đang nhập…】 rất lâu.
Cuối cùng, trả lời:
【Đương nhiên.】
Anh cho tôi một đáp án chắc chắn.
Rõ ràng tôi đã biết trước, mà tim vẫn nhói đau.
Khóe môi tôi gượng cong, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Khóc cái gì chứ?
Là để tiễn biệt mười năm thầm không kết quả.
Là để vui mừng vì nhiệm vụ cuối cùng cũng có thể hoàn thành.
Là để chúc phúc cho người của tôi, cuối cùng cũng tìm sự cứu rỗi của đời mình.
Tôi nên trở về thôi.
Nhưng chợt nhận ra — tôi nào có nhà để về.
Ngày hôm sau, tôi nộp đơn nghỉ việc.
Trước tiên, tôi ghé thăm cha mẹ Giang, bao năm qua, tôi sớm đã coi họ như cha mẹ ruột của mình.
Sau đó, tôi đến gặp vài người thân, tặng cho họ những món quà thủ công do chính tay mình .
Suốt mười năm này, tôi đâu chỉ xoay quanh Giang Vũ Hoài.
Tôi cũng có những người chân thành, có công việc tốt, có lãnh đạo và đồng nghiệp tốt.
Có lẽ, chính vì mà tôi chưa bao giờ trách đời oán phận.
Cuối cùng, tôi đến thăm trại trẻ mồ côi mà mình vẫn luôn âm thầm giúp đỡ.
Những đứa trẻ ở đây rất đáng , chẳng ai bị lập hay bắt nạt.
Thật tốt biết bao.
……
Làm xong tất cả, tôi lên chuyến bay đi du lịch.
Dù sao, núi sông rộng lớn này, cũng nên thấy một lần.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, dãy núi tuyết uốn lượn, tôi chợt ngẩn người.
Đêm Dụ Mộ trở về nước, tôi từng hỏi “ý chí thế giới” rằng tiến độ cứu rỗi Giang Vũ Hoài đã đến đâu.
Nó trả lời: 【Vẫn dừng ở 99%.】
Khi ấy, tôi cuối cùng đã hiểu.
Mọi người đều mong nam phụ si trong tiểu thuyết có thể tìm một khác.
Nhưng không ai nghĩ đến — ngoài nữ chính, chẳng hề muốn bất kỳ ai.
Hóa ra, khoảng cách 1% kia, chính là hố ngăn cách không thể vượt qua.
Dù tôi có dốc cạn cả đời, cũng không cách nào bù đắp nổi.
Đi một vòng, rồi vẫn quay lại điểm xuất phát.
Dụ Mộ quay đầu, mới là sự cứu rỗi lớn nhất cho Giang Vũ Hoài.
Vậy nên, việc duy nhất tôi có thể … là lùi về vị trí bè.
Âm thầm chúc phúc cho họ.
Bạn thấy sao?