Mùa Xuân Của Bạch [...] – Chương 3

13
Cố Sênh đến nhanh hơn tưởng tượng.
Sáng còn đang bàn tán không biết khi nào ấy mới tới, chiều đã có tin đã đến trường rồi.
Toàn bộ nữ sinh chẳng buồn học hành gì nữa, ùn ùn kéo nhau đi xem náo nhiệt.
Trần Lâm kéo tôi chen lấn xô đẩy như điên, thật sự bị ấy lôi tới hàng đầu tiên.
“Đẹp trai quá đi mất!”
Trần Lâm đã hoàn toàn “lọt hố”.
Nhưng phải công nhận, đứng gần hai tôi thật, đúng là có sức tấn công thị giác cực mạnh.
Anh cả từng , trong nhà, người có nhan sắc đỉnh nhất chính là hai.
Cố Sênh liếc tôi một cái, rồi còn nháy mắt nữa.
Anh hai… nhận ra tôi rồi sao?
Nhưng còn chưa kịp hiểu rõ hình, ấy đã mượn loa của bảo vệ, lớn tiếng hô:
“Mọi người hãy chào đón nữ chính mới trong MV của tôi — Bạch Tiểu Tiểu!”
Không khí bỗng chốc lặng ngắt, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Một giây sau, có người hét lớn:
“Gì cơ?! Nữ chính không phải là Lý Vân à?!”
Mọi người liên tục đưa mắt tôi và Lý Vân, rồi lại về phía Cố Sênh.
Anh hai tôi thản nhiên cầm loa, đầy ung dung:
“Nữ chính dĩ nhiên là em tôi — Bạch Tiểu Tiểu.”
Không khí lại đóng băng thêm lần nữa.
“Cái gì?! Bạch Tiểu Tiểu là em của Cố Ảnh đế?!”
14
Sau khi Cố Sênh rời đi, tôi quay lại lớp học dưới ánh chăm chăm của vô số người.
Trần Lâm nắm chặt tay tôi, không nỡ buông.
“Tiểu Tiểu, Ảnh đế Cố thật sự là trai cậu à?”
Tôi miễn cưỡng gật đầu. Tuy tôi rất giận vì ấy tự ý quyết định mọi thứ, ấy đúng là hai của tôi.
Vương Nguyệt Nguyệt và Lý Vân cùng nhau bước vào lớp.
“Bạch Tiểu Tiểu, cậu đang lừa ai ? Nhà họ Cố chỉ có ba con trai, gì có con ?”
Vốn dĩ đám con trong lớp đã chẳng phục tôi, nghe Vương Nguyệt Nguyệt thì bắt đầu nghi ngờ.
“Nhưng chẳng phải chính miệng ảnh đế sao?” Có người hỏi.
“Đúng đấy, biết đâu là em họ thì sao.”
Vương Nguyệt Nguyệt đắc ý, Lý Vân thì lộ vẻ khinh thường.
“Em họ? Xin lỗi nhé, nhà họ Cố chẳng có chị em họ nào cả, dù là đường hay biểu.”
Trần Lâm tức tối: “Cậu biết hay nhỉ? Rõ ràng chính ảnh đế Cố mà!”
Lý Vân lườm tôi một cái, kiêu ngạo lên tiếng:
“Chị tôi là vị hôn thê của cả Cố Ảnh đế, đương nhiên tôi biết.”
“Huống chi ai biết ta dùng thủ đoạn gì khiến ảnh đế nhận mình là em .”
Vị hôn thê? Tôi ngơ ngác. Anh cả chưa từng với tôi là có hôn ước mà?
Nghe xong lời Lý Vân, đám người kia lập tức phẫn nộ như thể tôi cướp chồng của họ , mắng tôi là đồ lừa đảo.
Hóa ra không chỉ lớp tôi rảnh rỗi, mà cả trường cũng đều ngốc nghếch như .
15
“Gì mà ồn thế này?”
Cố Sênh đột ngột quay lại, xuất hiện ngay sau lưng tôi.
Tuy miệng ấy , ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Vừa thấy ấy quay lại, Lý Vân lập tức thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, thu lại vẻ kiêu căng và ra vẻ hiểu chuyện.
“Bọn em chỉ đang khuyên Bạch Tiểu Tiểu đừng dối thôi ạ.”
“Đúng đó đúng đó…”
Những người vừa mắng tôi nặng lời liền quay ngoắt thái độ, tỏ ra vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng mà—
“Tôi dối chỗ nào?”
Tôi lạnh lùng Lý Vân, muốn ta tự mình giải thích.
Cố Sênh bước lên, chắn trước người tôi, ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm vào Lý Vân, giọng trầm xuống mang theo tức giận.
“Em tôi dối chỗ nào, có thể rõ ra không?”
Lý Vân luống cuống, lắp bắp không có khí thế như lúc trước: “Ảnh đế… chẳng phải chỉ có em trai sao? Bạch Tiểu Tiểu chắc chắn đã lừa nên…”
“Anh có em hay không, là tôi rõ, hay là rõ?”
Không khí lập tức rơi vào im lặng. Ai nấy đều nhận ra — ảnh đế Cố đã nổi giận thật rồi.
Ngoại trừ Vương Nguyệt Nguyệt.
“Chị của Lý Vân chính là vị hôn thê tương lai của cả , tất nhiên là ấy biết chứ.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lý Vân liền thay đổi, hận không thể bịt miệng ta lại ngay.
Cố Sênh tức đến bật : “Sao tôi lại không biết cả mình đã đính hôn nhỉ?”
Ồ— thì ra cả tôi đâu có vị hôn thê gì, Lý Vân mới chính là kẻ dối.
Cả đám người đều ta đầy khinh thường.
Mặt Lý Vân đỏ bừng như máu, trong ánh mắt khinh miệt của mọi người, ta vội vàng bỏ chạy.
16
Một tháng sau, tôi vẫn đi học như bình thường.
Trần Lâm ghé sát lại thì thầm: “Lý Vân vẫn chưa quay lại trường, nghe đang bị nhốt ở nhà để kiểm điểm bản thân.”
Còn về Vương Nguyệt Nguyệt, từ sau hôm hai rời đi, ta thấy tôi là lập tức né tránh.
Chỉ có điều, chẳng bao lâu sau lại rộ lên tin đồn tôi là con riêng ngoài giá thú.
Vương Nguyệt Nguyệt lại bắt đầu châm chọc mỉa mai tôi.
Tôi vẫn không để tâm.
Dù gì thì chuyện học hành quan trọng hơn nhiều, tôi còn phải tranh thủ nốt bài tập hôm qua chưa xong.
Hôm qua tôi có ghé qua phòng y tế, muốn cảm ơn bác sĩ Giang vì đã gọi hai quay lại giúp tôi hôm đó.
Ai ngờ bác sĩ Giang đang khám bệnh, tôi phải chờ hơn một tiếng mới gặp .
Vừa ra khỏi phòng y tế, tôi liền bắt gặp một mặc váy trắng, trông không giống học sinh của trường.
Khi tôi lướt qua, ánh mắt của ấy tôi rất kỳ lạ.
17
Vài tuần sau, trong giờ ra chơi, giáo viên chủ nhiệm thông báo chuyện đại hội thể thao rồi rời đi.
Lớp phó thể dục bắt đầu hỏi từng người muốn đăng ký tham gia môn nào.
Trần Lâm quay sang hỏi tôi có muốn đăng ký gì không. Tôi lập tức lắc đầu, không tham gia gì hết.
Ở trường cũ, chỉ vì kỷ lục chạy đường dài, ngày nào cũng có người chặn tôi lại đòi truyền bí kíp.
Thực ra tôi chạy nhanh chỉ vì mẹ tôi hay kéo tôi đi trốn, chạy mãi thành quen thôi…
Lần này tôi tuyệt đối không đăng ký, nhất là mấy môn chạy đường dài!
Thế mà Vương Nguyệt Nguyệt thấy tôi không đăng ký gì thì lại bắt đầu mỉa mai:
“Đến cả đại hội thể thao cũng không dám tham gia, đúng là chẳng có tinh thần tập thể.”
“Thôi kệ đi, có người chỉ biết học hành thôi mà.”
“Chứ còn gì nữa, Bạch Tiểu Tiểu chắc chạy vài bước là ngất luôn ấy chứ.”
Trần Lâm tức quá cãi lại:
“Vương Nguyệt Nguyệt, chẳng phải cậu cũng không đăng ký gì sao?”
Vương Nguyệt Nguyệt hất ngón tay móng bóng loáng, hừ một tiếng:
“Các người mà so với tôi à? Riêng đôi tay này đã tốn mấy chục triệu để chăm sóc rồi đó.”
Tôi kéo Trần Lâm lại, coi lời của ta như gió thoảng.
Chỉ là tôi không ngờ — dù không hề đăng ký, tên tôi vẫn xuất hiện trong danh sách chạy đường dài!
18
Vương Nguyệt Nguyệt phe phẩy cây quạt xếp mới mua, đi ngang qua tôi với vẻ mặt đắc ý.
“Tôi giúp đăng ký đó, chỉ có 2000 mét thôi, vì vinh quang của lớp mà, không cần cảm ơn đâu.”
Nói xong ta kéo cả đám người đi về phía khán đài.
Tôi bóng lưng đắc ý của ta mà không hiểu nổi — ta thật sự rảnh rỗi đến mức này sao?
Khi sân vận vang lên tên tôi, Trần Lâm giận đến nổ phổi.
“Trời ơi, đây là hai nghìn mét đấy! Vương Nguyệt Nguyệt tưởng đang đi dạo phố chắc?!”
Tôi hết cách, đành phải đeo số báo danh rồi bước vào đường chạy.
Đám người của Vương Nguyệt Nguyệt ngồi ngay gần đó, ánh mắt hóng chuyện của họ cháy bỏng đến mức tôi không thể giả vờ không thấy.
“Đường chạy 2000m này chắc Bạch Tiểu Tiểu tiêu đời.”
“Lỡ ta lại chạy giải nhất thì sao?”
“Cô ta á? Hừ.”
Rất tốt. Từng câu từng chữ tôi đều nghe rõ mồn một.
Câu đó là gì nhỉ? “Tôi vốn định sống một đời bình thường, người ta lại không để tôi yên.”
Được thôi, thì chơi luôn.
Không phải muốn thấy tôi về nhất sao? Tôi chạy cho các người xem!
19
Mười phút sau, tôi đứng ở vạch đích, quay lại mỉm duyên dáng với Vương Nguyệt Nguyệt.
Vương Nguyệt Nguyệt tức đến mức ném luôn cây quạt thích, mặt hằm hằm bỏ đi.
“Trời ơi, Tiểu Tiểu, cậu lợi thật đó!”
“Đúng rồi đúng rồi!”
“Tôi còn tưởng chúng tôi phải cõng cậu vào phòng y tế chứ!”
Tôi nghe chỉ biết cạn lời — trong mắt bọn họ, tôi yếu đuối đến mức đó sao?
Mà nhắc đến phòng y tế, mấy hôm nay bác sĩ Giang bận tối mặt vì đại hội thể thao. Khi tôi ở sân vận , tôi lại thấy mặc váy trắng hôm trước, hôm nay ấy mặc áo blouse trắng, đang hỗ trợ bác sĩ Giang việc.
Tôi hỏi Trần Lâm: “Cô đang việc với bác sĩ Giang là ai ?”
Trần Lâm qua rồi thì thầm:
“Cô ấy á, là Cảnh sư tỷ của bác sĩ Giang — Cảnh Viên, thường xuyên đến tìm ấy lắm.”
“Bọn tớ ai cũng biết, ta đến đây là để tán tỉnh bác sĩ Giang.”
“Bác sĩ Giang mến mộ sao?”
“Chứ sao nữa! Trẻ, tài giỏi, lại đẹp trai! Nếu không vì giận gia đình thì sao chịu về trường bác sĩ học đường!”
Tôi gật gù. Anh cả từng nhắc đến nhà họ Giang.
Đó chính là gia tộc giàu nhất Phong Thành.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...