Mùa Xuân Của Tân [...] – Chương 2

Nơi ta ở dân phong thuần phác, không phân biệt nam nữ đều học cùng một học đường.Tần Vũ chính là phu tử văn võ song toàn của học đường, ta đã từng đến học đường đưa lương thực, thấy hắn treo một đứa trẻ trèo tường ra ngoài chơi lên cây đánh đòn.Hắn thấy ta, dường như có chút ngượng ngùng, vội vàng ném cây roi trong tay ra xa, tất bật chạy tới giúp ta vận chuyển đồ đạc.Đợi đồ đạc chuyển xong, ta mới nghe thấy đứa trẻ bị treo trên cây nghiến răng nghiến lợi với Tần Vũ: "Phu tử! Người đừng có quấn lấy Tiểu Vân tỷ nữa! Học trò của người sắp không thở nổi rồi!"Ta mỉm Tần Vũ đỏ bừng mặt thả đứa trẻ xuống khỏi cây, ánh mắt lấp lóe không dám thẳng vào ta.Cho nên lần này nhờ Tần Vũ giúp đỡ, ta cũng giấu một chút tâm tư riêng.Tần Vũ tay chân nhanh nhẹn, cũng không chê việc này bẩn thỉu mệt nhọc, sau khi trao đổi với ta, lập tức hiểu ý ta, đào cho ta một mương thoát nước ở mảnh ruộng cao kia.Hắn bận rộn cả buổi sáng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo mỏng bằng vải cát bá dính chặt vào n.g.ự.c bụng, ta thậm chí có thể thấy rõ những đường nét cơ bụng ẩn hiện dưới lớp áo.Ta ước tính sơ bộ, tám múi.Ánh mắt ta từ từ di chuyển đến khuôn mặt góc cạnh của hắn, hắn dường như đang dốc hết sức lực, cơ bắp rắn chắc vung mạnh lưỡi cày, để lại những rãnh nông sâu không đều trên ruộng.Đột nhiên, ta phát hiện tác của Tần Vũ có một khoảnh khắc khựng lại, sau đó tai hắn dần dần nhuốm một màu đỏ đáng ngờ, như sắp chảy máu.Ta cong khóe miệng, đắc ý thu hồi ánh mắt.Một lát sau, Tần Vũ dường như cảm thấy nóng, tùy ý cởi chiếc áo không tay ra, để lộ cơ n.g.ự.c săn chắc, mạnh mẽ và đường nhân ngư sâu hun hút, hoàn hảo.Ta cẩn thận đếm, quả nhiên là tám múi.Ánh mắt ta nóng rực, tai Tần Vũ càng đỏ hơn, việc cũng hăng say hơn.Ta thời tiết vạn dặm không mây này, trong lòng thầm nghĩ, mùa xuân, quả là một mùa tốt để tìm đời.3Tần Vũ đã giúp ta một việc lớn, để cảm ơn sự giúp đỡ của hắn, ta đã cung cấp gạo miễn phí cho học đường trong một tháng.Bọn trẻ thích ăn gạo ta trồng, gạo ta trồng thơm và dẻo hơn nhà khác.Ngay cả Tần Vũ cũng khen ta là một nữ tử vừa có dũng vừa có tài.Sở dĩ Tần Vũ như là bởi vì mấy mảnh ruộng của ta hiện giờ có vô cùng khó khăn.Ban đầu, mẹ của Tạ Kim Ngôn bị bệnh nặng, Tạ Kim Ngôn vì chữa bệnh cho mẹ, đã giấu ta và Tạ mẫu bán hết mấy mảnh ruộng tổ truyền cho địa chủ.Tạ mẫu biết chuyện này, khóc đến mức không thành tiếng, cuối cùng bệnh cũng không chữa khỏi, trước khi lâm chung, Tạ mẫu nắm tay ta, bảo ta nhất định phải đòi lại ruộng.Tạ Kim Ngôn không biết tại sao Tạ mẫu lại coi trọng ruộng đất như , ta biết, mảnh ruộng nuôi sống mấy thế hệ tuyệt đối không phải thứ mà Tạ Kim Ngôn có thể dùng hai từ "bùn đất" để khái quát.Tạ Kim Ngôn không nể mặt, coi thường nông dân, một lòng chỉ muốn đọc sách thánh hiền.Nhưng hắn quên mất, cơm ăn áo mặc của hắn thứ nào không phải nhờ những thứ trồng trên mảnh đất này đổi lấy.Thế là ta, năm đó mới mười bốn tuổi, một mình đến nhà địa chủ, hứa rằng trong vòng hai tháng sẽ trồng ra mạ non trên mảnh đất khô cằn của nhà địa chủ, hắn sẽ trả lại cho ta mấy mảnh đất mà Tạ Kim Ngôn đã bán.Địa chủ vốn định xem ta trò , luôn cho rằng ta chỉ là một tiểu nha đầu thì trò trống gì, liền đồng ý.Hai tháng đó, Tạ Kim Ngôn chê ta mất mặt, suốt ngày đi lấy lòng địa chủ, còn bẩn hết quần áo.Khi đó hắn dùng nến ta mua cho hắn để đọc sách, ghét bỏ hỏi ta sao không học các tiểu nương tử khác thêu thùa bán kiếm tiền.Ta đột nhiên cho rằng câu này của Tạ Kim Ngôn, với câu hỏi "tại sao lúc đó không thi đỗ Thanh Hoa, có phải vì không thích không" của người khác có cách khác nhau cùng chung hiệu quả.Từ lúc đó ta đã biết, ta và Tạ Kim Ngôn không cùng một con đường.Mọi người đều cho rằng mấy năm nay ta đối với Tạ Kim Ngôn căn thâm chủng, nếu không cũng sẽ không lấy hắn trung tâm, chăm sóc hắn chu đáo tỉ mỉ.Chỉ có mình ta hiểu, ta từ hiện đại xuyên vào thân thể một bé tám tuổi, ở thời đại xa lạ này, ta tuy là thân phận đồng dưỡng tức.Nhưng Tạ mẫu chưa từng bạc đãi ta, trách mắng ta, ta chịu ơn nuôi dưỡng sáu năm của Tạ mẫu, cho nên đã hứa với bà nhất định sẽ để Tạ Kim Ngôn chuyên tâm dùi mài kinh sử, cho đến khi đỗ đạt công danh.Ta giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ, chỉ cần nuôi đứa trẻ thành tài là ta giải thoát.Cho nên khi Tạ Kim Ngôn đỗ trạng nguyên, muốn nhận ta em , ta trong lòng vui mừng không kém gì hắn cho rằng mình sắp thoát khỏi một thôn nữ thô tục.Tục ngữ thuật nghiệp hữu chuyên công, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của ta trong hai tháng, cuối cùng ta cũng chuộc lại mấy mảnh ruộng của Tạ gia.Ngày chuộc lại, ta có thể cảm nhận sự khó chịu của Tạ Kim Ngôn, hắn hy vọng ta có thể giống như các tiểu nương tử khác, học chút nghề thể diện kiếm tiền cho hắn đọc sách.Nghĩ đến đây ta trong lòng cũng thấy cạn lời, cái loại đàn ông ăn bám này còn ăn ra cốt khí rồi?"Tiểu Vân, ta nghe Tạ Kim Ngôn nhận nàng em ?"Suy nghĩ của ta bị một giọng mang theo chút dò xét kéo về. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...