Múi Sầu Riêng Bị [...] – Chương 2

2

Lâm Vi cầm thuốc rời đi, tiếng đóng cửa rất khẽ, lại như một cây kim, đâm vào tim tôi.

Tôi quay người vào phòng, trước mắt bỗng tối sầm, chân mềm nhũn, ngã xuống sàn.

Khi tỉnh lại, tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, Thương Nghiễn và Thương An đều ngồi bên cạnh.

Thương Nghiễn siết chặt tay tôi, khuôn mặt đầy áy náy:

“Xin lỗi em, không biết em bệnh nặng đến .”

“Lúc nãy có xuống mua thuốc cho em rồi, uống vào là khỏi thôi.”

Thương An đưa một ly nước ấm đến, lí nhí : “Mẹ ơi, uống nước đi ạ.”

Tôi hai người họ, bỗng thấy nực .

Tại sao cứ phải đợi đến khi tôi bệnh đến ngất xỉu, họ mới chịu tôi một cái?

Thương Nghiễn nhẹ giọng : “Chờ em khỏe lại, cả nhà mình cùng đi xem phim nhé, coi như là kỷ niệm ngày cưới.”

Tôi nhắm mắt lại, không trả lời.

Trời dần tối.

Nhà ga cũ kỹ âm u và yên ắng, ánh đèn chớp tắt từng hồi khiến tôi nhớ lại rạp chiếu phim hôm đó.

Đó là “lễ kỷ niệm ngày cưới” sau khi tôi khỏi bệnh.

Thương Nghiễn đặt vé xem một bộ phim nghệ thuật mới ra mắt, là “lãng mạn cảm ”, rất hợp cho vợ chồng cùng xem.

Thương An hiếm khi không đòi xem phim hoạt hình, ngược lại hôm đó lại vô cùng phấn khích, líu lo không ngớt suốt dọc đường.

Tôi cứ ngỡ đó là sự quan tâm của hai cha con họ dành cho tôi, cho đến khi tôi gặp Lâm Vi trong phòng chiếu phim.

Cô ấy vẫn mặc chiếc váy liền màu nhạt đó, tóc búi lỏng, tay cầm một tấm vé xem phim.

Khi thấy chúng tôi, hơi trợn mắt, lộ ra vẻ ngạc nhiên không biết đã luyện tập bao nhiêu lần.

“Thì ra hôm nay mọi người cũng đi xem phim à!”

Thương Nghiễn quay đầu lại giải thích với tôi: “Lúc mua vé không cẩn thận mua thừa một tấm, nên tặng cho Lâm Vi luôn.”

Anh chưa xong, Thương An đã không nhịn mà chen vào: “Cô Lâm ơi! Chính con là người đề nghị ba rủ đi cùng đó!”

Lâm Vi cúi người xuống, xoa đầu Thương An: “An An thật chu đáo, vui lắm luôn.”

Thương An tít mắt, ngồi xuống cạnh Lâm Vi theo đúng chỗ ghi trên vé, còn Thương Nghiễn thì ngồi ở bên kia của ấy.

Hai cha con kẹp lấy Lâm Vi ở giữa, còn tôi thì ngồi ngoài rìa, như bị một bức tường vô hình ngăn cách với ba người họ.

Nhìn ba người thân thiết kề bên mà lại xa vạn dặm, tôi nắm chặt cuống vé, không khỏi tự giễu.

Thì ra bộ phim “kỷ niệm ngày cưới” này, ngay từ đầu đã chẳng phải dành cho tôi.

Phim bắt đầu, lòng tôi chẳng đặt nơi màn ảnh.

Thế khi nam nữ chính vượt qua muôn vàn trở ngại, ôm chầm lấy nhau giữa cơn mưa, nước mắt tôi lại không kìm mà rơi xuống.

Tôi nhớ lại khi tôi và Thương Nghiễn mới ở bên nhau.

Khi ấy mắt ấy long lanh, ánh dành cho tôi lúc nào cũng đầy thương.

Tôi từng nghĩ ấy là người khác biệt.

Nhưng đến khi rơi vào cảnh này, tôi mới nhận ra, chuyện đời đâu phải lúc nào cũng đẹp như trong phim.

Tôi với tay định lấy khăn giấy trong túi, phát hiện mình không mang theo.

“Thương Nghiễn, có khăn giấy không?”

Tôi khẽ hỏi Thương Nghiễn.

Anh lắc đầu nhẹ.

Tôi định dùng tay lau nước mắt, thì bất chợt thấy khăn giấy trong tay Lâm Vi — đúng loại mà nhà tôi vẫn hay dùng, lại còn dán nhãn dán mà Thương An thích nhất.

Là Thương Nghiễn mang từ nhà đi.

Tim tôi khẽ run lên.

Mà bên kia, Thương An đã phát hiện ra Lâm Vi đang khóc.

“Cô ơi, khóc rồi ạ?”

Vừa , thằng bé liền như một quý ông nhỏ tuổi, rút ra một tờ khăn giấy từ tay , giúp lau nước mắt.

Lâm Vi không nhịn bật Thương An, rồi ánh mắt liếc thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của tôi.

Khuôn mặt ấy thoáng qua một tia kiêu hãnh, giọng lại hết sức dịu dàng: “An An, đưa khăn giấy cho mẹ con đi.”

Thương An tôi một cái, do dự một chút, rồi lại sang Lâm Vi, cuối cùng nhét tờ khăn giấy cuối cùng trở lại tay .

“Cô Lâm dùng đi ạ, mẹ có thể lau bằng tay áo.”

Trong bóng tối, nước mắt tôi bỗng nhiên khô lại.

……

“Dì ơi?” Nhược Nhược chẳng biết đã tỉnh lúc nào, khẽ đẩy tôi, “Dì vừa khóc ạ.”

Tôi đưa tay sờ mặt, đầu ngón tay chạm phải nước mắt còn đọng lại.

Ngày tháng cứ thế trôi qua vùn vụt.

Ở nhà, Thương An càng lúc càng nhắc đến Lâm Vi nhiều hơn, ba câu thì hết một câu là về ấy.

Có lúc còn nằng nặc đòi sang nhà đối diện ngủ, là chiếc giường nhỏ Lâm chuẩn bị cho bé nằm thích hơn nhiều.

Tôi không đồng ý, Thương Nghiễn liền đứng ra khuyên nhủ: “Có sao đâu? Lâm Vi sống một mình cũng tội, con qua chơi với ấy cũng coi như việc tốt mà.”

Mỗi lần như , Thương Nghiễn đưa con sang nhà Lâm Vi, luôn phải đến nửa đêm mới về.

“Em biết mà, thằng bé phải nghe kể chuyện thì mới ngủ .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...