5
Cầu mong quyết định của đứa trẻ này là đúng đắn, cầu mong nó luôn luôn hạnh phúc.
Cũng cầu cho chính tôi, có thể bắt đầu một đoạn đời mới.
Sau khi nhập học, trên mặt Nhược Nhược xuất hiện nhiều nụ hơn hẳn, mỗi ngày đều ríu rít kể cho tôi nghe những chuyện ở trường.
Mà việc nghe con bé kể chuyện, lại trở thành điều tôi mong chờ nhất mỗi ngày khi về nhà.
Chiều hôm đó, tôi như thường lệ đạp xe về nhà, sân lại vang lên tiếng cãi vã ồn ào.
“Không cho cậu xấu mẹ tôi!”
Là giọng của Nhược Nhược.
Tôi vứt xe chạy ào vào, thấy Nhược Nhược đang nắm chặt cổ áo một cậu bé.
Cậu bé đó cao hơn con bé nửa cái đầu, đang ra sức đẩy nó ra.
“Nhược Nhược!”
Tôi lập tức kéo nó về phía sau lưng mình, vừa định quát hỏi thằng bé kia thì bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe quen thuộc — là Thương An.
Đồng phục của nó lấm lem, trên mặt còn vương nước mắt, thấy tôi xong liền sững người lại.
“Mẹ… mẹ?!”
Môi nó run rẩy, rồi bất ngờ bật khóc: “Con tìm mẹ lâu lắm rồi! Ba mẹ không cần con nữa!”
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên sau lưng.
Là Thương Nghiễn.
Khoảnh khắc bốn mắt nhau, cảm cuộn trào trong mắt Thương Nghiễn khiến tôi nghẹt thở.
Giận dữ, mệt mỏi, và còn có một chút bất an mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Trình Dư.” Anh khàn giọng gọi tên tôi, “Quả nhiên em ở đây.”
Gió chiều mùa hạ lướt qua giữa hai chúng tôi, không ai lời nào, chỉ có cây lê khô bị gió thổi xào xạc.
Thương Nghiễn đứng trước mặt tôi, ăn mặc chỉnh tề vest áo, không giấu vẻ mệt mỏi trong mắt.
Anh há miệng, giọng khàn khàn: “Trình Dư, rốt cuộc em đi là vì sao?”
Tôi vì sao mà đi?
Thấy tôi không đáp, nhíu mày.
“Nếu thật sự là vì Lâm Vi, thì đã giữ khoảng cách với ấy rồi. Cô ấy chỉ là hàng xóm, giúp chăm An An thôi… Anh chưa từng gì quá giới hạn cả.”
Thực ra, mấy tháng qua tôi cũng từng nghĩ, có lẽ mình giận vì thay lòng.
Tôi cũng từng tự nhủ, chuyện đó chưa gọi là phản bội, dù có thân thiết với Lâm Vi, chưa bao giờ thực sự vượt ranh giới.
Tình cảm bao nhiêu năm như , chẳng lẽ chỉ vì vài câu chuyện với hàng xóm mà kết thúc sao?
Nhưng sau cùng, tôi cũng nhận ra, vấn đề không nằm ở đó.
Mà là lòng đã đổi.
Dù không có Lâm Vi, dù suốt đời chẳng xuất hiện người thứ ba nào, thì trái tim dành cho tôi cũng không còn trọn vẹn như trước nữa.
Tôi vẫn nhớ hồi đại học, có lần tôi đi ngang qua sân bóng rổ.
Anh đang chơi bóng với .
Tôi chỉ lỡ liếc một cái, mà đã vội vã chạy lại, đứng chắn trước mặt tôi.
“Trình Dư, em chỉ phép thôi.”
Chúng tôi trừng mắt nhau một hồi lâu, rồi cùng bật ngớ ngẩn.
Thật muốn quay lại khoảng thời gian đó.
Tiếc thay, thứ khó giữ lại nhất là thời thanh xuân rực rỡ.
“Không phải đâu.”
Tôi cắt lời , giọng điềm tĩnh đến mức chính tôi cũng bất ngờ, “Thương Nghiễn, chỉ là… không còn em như nghĩ nữa.”
Anh sững sờ.
“Trước đây, hay em ngủ không ngoan, nên thường nửa đêm dậy đắp chăn cho em.”
“Anh em hay quên quàng khăn vào mùa đông, nên mỗi lần ra ngoài đều mang theo một cái dự phòng.”
“Em nhớ tay mùa đông luôn ấm, nắm tay giống như mùa đông đã kết thúc rồi .”
“Dù là Lâm Vi, hay là Lý Vi, người thay đổi chúng ta chưa bao giờ là người thứ ba.”
“Mà là . Khi muốn chia sẻ, muốn tâm sự, người đầu tiên nghĩ đến không còn là em nữa.”
“Là . Trái tim , em không thể lấp đầy nữa rồi.”
Tôi còn nhớ, hôm sinh nhật tôi, trời đổ mưa, vào giờ tan tầm thì muốn gọi xe cũng khó.
Tôi trơ mắt đồng nghiệp lần lượt trai hay chồng tới đón.
Còn điện thoại của tôi thì không hề đổ chuông lấy một lần.
Khi tôi lếch thếch trở về nhà, không ai nhớ hôm đó là sinh nhật tôi.
Thương An chơi game trong phòng, Thương Nghiễn thì vùi đầu việc trong thư phòng.
Không bánh kem, không quà tặng, không lời chúc.
Tôi tự nấu cho mình một tô mì trường thọ, chúc mừng bản thân bước sang tuổi ba mươi hai.
Thương Nghiễn bất chợt nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay lạnh ngắt, còn khẽ run: “Vợ ơi, sai rồi.”
Tôi như đã chờ ba chữ này từ rất lâu.
Nhưng kỳ lạ là, lúc nghe , trong lòng tôi lại chẳng có chút gợn sóng nào.
Thấy tôi không gì, như vớ cọng rơm cứu mạng, vội vàng tiếp:
“Từ khi em đi, mới nhận ra nhà này không thể thiếu em. An An ngày nào cũng khóc, thậm chí không biết khâu cúc áo đồng phục cho nó…”
“Thức ăn trong tủ lạnh luôn bị hỏng, máy giặt thì chẳng biết bấm nút nào…”
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/mui-sau-rieng-bi-hong/chuong-6
Bạn thấy sao?