Múi Sầu Riêng Bị [...] – Chương 7

7

Thương Nghiễn mạnh mẽ hất tay ta ra: “Chuyện của , tự không biết giải quyết à?”

Nụ của Lâm Vi cứng lại trên mặt: “Anh Nghiễn, em thật sự rất sợ, về với em không?”

“Đó là do tự chuốc lấy. Nếu không phải từng phản bội, cuỗm hết tài sản của chồng cũ, khiến mẹ hắn nhập viện không có tiền, thì sao hắn còn dây dưa đến bây giờ?”

Sắc mặt Lâm Vi trắng bệch, “Anh… Nghiễn, đang ?”

Ánh mắt Thương Nghiễn thoáng qua một tia chán ghét.

“Anh gì, trong lòng tự biết. Nếu hôm đó không cờ gặp chồng cũ của , còn không biết sự thật lại như thế.”

Lâm Vi bắt đầu hoảng loạn.

“Không phải đâu, là hắn bịa chuyện, là hắn vu khống em, em sao có thể là loại người như chứ?!”

“Câm miệng!”

Thương Nghiễn ngắt lời, “Được, cho dù lui một vạn bước, cứ coi như lời hắn là bịa đặt, thì đó cũng là chuyện giữa hai người, tự giải quyết đi, không liên quan gì đến tôi.”

“Dù là người thế nào, tốt hay xấu, trong lòng tôi chỉ có Trình Dư, không còn chỗ cho người khác.”

“Cô đi đi, đừng đến phiền tôi nữa.”

Tôi khoanh tay tựa vào khung cửa, bỗng thấy cảnh trước mắt thật nực .

Lâm Vi rất nhanh đã thay đổi chiến thuật.

Cô ta ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một mô hình xe hơi tinh xảo: “An An, xem mang gì đến cho con này?”

Nhưng Thương An lại như con thú nhỏ xù lông, bất ngờ đẩy mạnh ta một cái: “Tránh ra! Tại mà mẹ không cần con nữa!”

Lâm Vi không kịp đề phòng ngã phịch xuống đất, váy dính đầy bụi.

Gương mặt ta dần vặn vẹo, chỉ tay vào tôi gào lên: “Trước đây họ đâu có thế này! Trình Dư! Cô đã cho hai bố con họ uống bùa mê gì ?!”

Cô ta mở điện thoại, dí sát màn hình vào mặt tôi: “Nhìn đi! Đây là ảnh Thương Nghiễn mừng sinh nhật cùng tôi! Đây là đoạn chat ấy đưa thuốc cho tôi lúc nửa đêm! Anh ta đã không còn nữa, dựa vào cái gì mà–”

“Bốp!”

Một cái tát vang dội cắt ngang tiếng hét của ta.

Bàn tay của Thương Nghiễn còn đang run rẩy, Lâm Vi ôm mặt, mắt trợn to không thể tin nổi.

“Cút!”

Giọng của Thương Nghiễn như rít qua kẽ răng: “Còn dám xuất hiện trước mặt Trình Dư lần nữa, tôi sẽ khiến không còn chỗ đứng ở thành phố này.”

Lâm Vi chột dạ bỏ đi, sân nhà trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Thương Nghiễn đột nhiên kéo Thương An cùng quỳ xuống.

“Trình Dư, chúng tôi biết sai rồi.” Anh ấy cúi đầu sát đất, “Về nhà với chúng tôi đi, hứa…”

“Ly hôn đi.” Tôi bình tĩnh ngắt lời.

Thương Nghiễn lập tức ngẩng đầu, mặt cắt không còn giọt máu: “Cái gì?”

“Em đã sớm quyết định rồi, chỉ là chưa tìm thời điểm thích hợp để với .”

Tôi quay người vào nhà, lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn từ lâu: “Thương Nghiễn, ký đi, cho cả hai chúng ta giữ lại chút thể diện.”

Thương An lao tới ôm chặt lấy chân tôi, òa khóc nức nở, Thương Nghiễn quỳ dưới đất, nhích tới hai bước định nắm lấy tay tôi.

Nhược Nhược bất ngờ lao ra, như một con sư tử con nổi giận chắn trước mặt tôi: “Không bắt nạt mẹ tôi!”

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai đang run của Nhược Nhược, hai cha con lôi thôi trước mắt.

“Thương Nghiễn, lúc bảo vệ tôi, từng có khoảnh khắc khiến tôi nhớ đến chúng ta khi xưa.”

“Tiếc là, đã quá muộn rồi.”

Gió đêm lướt qua gốc lê ở góc sân, những chiếc lá non mới nhú khẽ đung đưa dưới ánh trăng.

Tôi đóng cửa lại, vĩnh viễn để bó hoa hồng ấy bên ngoài.

Cùng với đó, là mười năm thanh xuân của tôi.

Đêm đó Thương Nghiễn không rời đi, cùng Thương An đứng suốt đêm trong sân.

Khi tôi mở cửa, Thương An còn ngái ngủ gương mặt đầy lo lắng.

Nắng sớm chiếu vào gương mặt Thương Nghiễn khiến trông như một tờ báo cũ nhàu nát.

Anh vẫn giữ chặt bản ly hôn trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Tôi không đồng ý.”

Giọng khản đặc: “Trình Dư, cả đời này chỉ mình em.”

Đến nước này, tôi thậm chí chẳng buồn tranh luận nữa.

“Không cần đồng ý. Tin nhắn giữa và Lâm Vi tôi đều đã lưu lại, còn có cả ảnh chụp màn hình bài đăng ta đăng về – tất cả đều đủ bằng chứng ngoại .”

Vừa , tôi vừa mở bức ảnh chụp hai người họ đi công viên giải trí với Thương An.

Trong ảnh, Lâm Vi tựa đầu vào vai Thương Nghiễn, tay đang dịu dàng vuốt tóc ta, khoé môi mang nụ cưng chiều mà tôi từng quen thuộc.

“Thương Nghiễn, đừng tự lừa mình nữa.”

Tôi đẩy điện thoại tới trước mặt : “Gặp nhau ở toà.”

Vụ kiện ly hôn diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng.

Luật sư phía Thương Nghiễn gần như không biện hộ gì.

Khi thẩm phán đọc phán quyết, tôi nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào từ phía sau.

Thương An Thương Nghiễn ôm chặt trong lòng, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, nước mắt nước mũi tèm lem.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...