Chuông điện thoại vang lên, tôi tươi nghe máy, rồi hướng ra cửa.
Thấy tôi vui vẻ cất bước, Châu Tử Lăng mặt lạnh lùng theo sát.
Anh đứng yên tôi ngồi vào một chiếc xe màu bạc, rồi phóng đi chẳng ngoái đầu.
“Thanh Thanh, cậu thật sự quyết định rồi à?”
Người đàn ông ngồi ghế lái mở lời, gương mặt lạnh lùng, trong đôi mắt chất chứa sự xót xa không thể che giấu.
“Cậu biết rõ mình rồi đấy, một khi đã quyết, mình không bao giờ thay đổi.”
“Châu Thần Cảnh, cậu có giúp mình không?”
Tôi thẳng vào .
Anh cúi đầu khẽ, rồi hai tay nắm chặt vô lăng, về phía trước, giọng nhẹ đầy kiên định:
“Cậu hiểu mà, Thanh Thanh, mình chưa bao giờ từ chối bất cứ cầu nào của cậu.
Mình sẽ giúp cậu.”
Xe dừng trước cửa quán bar, tôi xuống xe và đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bao, không khí rất náo nhiệt, chưa thấy tôi ai nấy đã rôm rả chào hỏi nhau.
“Tô Thanh, sao cậu đến trễ thế, mọi người đợi cậu cả buổi rồi.”
“Đúng đấy, cậu khởi xướng tụ tập mà lại là người đến muộn nhất, phải rượu đi.”
Tôi thản nhiên tìm chỗ ngồi, thoải mái nhận lời rượu.
Những người này chính là mối quan hệ, là nguồn vốn xã hội của tôi, cũng là lý do công ty Châu Tử Lăng phát triển .
Trong phòng này đều là bè tôi giữ liên lạc nhiều năm, có người quen từ cấp hai, cấp ba, có người thì quen khi khởi nghiệp ở đại học.
Có điều, bất kể là hợp tác cũ hay đang hợp tác, họ đều rất có tiếng trong ngành, không ai mà Châu Tử Lăng dám tùy tiện đắc tội.
Đợi không khí ổn định, tôi lên tiếng về mục đích của buổi gặp:
“Tôi và Châu Tử Lăng ly hôn rồi.”
Căn phòng lập tức im phăng phắc, chỉ còn tiếng ca trong máy karaoke vẫn đang phát.
Đúng lúc bài hát ngân lên câu: “Ngày xưa, có người em rất lâu…”
Ai đó vội vàng chạy lên tắt nhạc.
“Sao thế, hai người nhau lâu , lấy nhau cũng 7…”
Rồi người ấy sực nhớ cụm từ “bảy năm ngứa ngáy”.
Tôi thờ ơ trả lời:
“Anh ta ngoại .
Tuần trước chúng tôi đến Cục Dân Chính.
Cô bé kia có bầu rồi.”
Cả phòng liền nhao nhao, người mắng, người bất bình thay tôi…
Nhưng tôi không bận tâm nữa, bây giờ tôi chỉ muốn thấy ta sống cuộc đời không có tôi.
Cũng không hẳn là trả thù, chỉ muốn xem nếu ngay từ đầu không có sự giúp đỡ của tôi, ta sẽ ra sao.
Liệu ta vẫn thành công như thế, hay sẽ chẳng nên trò trống gì, chỉ tầm thường vô vị.
Tôi chờ xem.
“Trước đây công ty ta may nhờ có các hỗ trợ, từ giờ trở đi không cần nữa, dừng hết đi.”
Đương nhiên họ sẽ đồng ý lời tôi, dù sao trước kia bọn họ giúp đều là vì nể mặt tôi.
Năm ấy, khi còn học năm ba, Châu Tử Lăng cùng mấy người cùng phòng thử một game nhỏ, không ngờ một công ty game để ý.
Khi đó bọn họ tự cho mình tài giỏi, thấy điều kiện công ty game đưa ra không đáng, bèn quyết định tự lập công ty, tự phát triển phần mềm game.
Mấy tháng đầu, họ chỉ chuyên tâm vào game, cứ tưởng công ty dần đi lên, mọi thứ thật thuận lợi.
Đến lúc game phát triển bảy tám phần, rắc rối mới ập tới.
Công ty muốn kiếm tiền thì phải quảng bá, lại cần lên các nền tảng, mà tất cả đều cần người có chuyên môn đi đàm phán với từng bên.
Nhưng cả nhóm Châu Tử Lăng đều là dân khối kỹ thuật, bắt họ mở miệng mời gọi, deal hợp đồng với đối tác, khác nào đòi mạng họ.
Quãng thời gian đó ngày nào Châu Tử Lăng cũng rầu rĩ, tuy trước mặt tôi đã cố nén cảm , vẫn thấy rõ sự bồn chồn, lo lắng trong lòng.
Tôi không nỡ hằng ngày khổ sở, bèn cứ yên tâm phát triển game, mọi chuyện khác để tôi lo.
Ban đầu Châu Tử Lăng còn từ chối, bảo có thể tự giải quyết, an ủi tôi hãy cứ đợi tốt nghiệp rồi bà “phu nhân giàu có” của .
Tôi không gì, để tự xoay sở.
Về sau công ty chỉ chi mà không thu, càng thêm lo.
Cho đến một ngày, chủ muốn nhờ tôi đi đàm phán chuyện lên kệ game ở các nền tảng.
Tôi sẵn lòng gật đầu.
Thực ra ngay lúc chuyện lần trước, tôi đã tìm hiểu những công ty có thể hợp tác với , tức là xong bước chuẩn bị từ sớm.
Dựa vào tính cách xởi lởi của tôi cùng các mối quan hệ trong nhiều lĩnh vực, game của Châu Tử Lăng rất nhanh đã đưa lên các nền tảng.
Từ đó công ty ta tăng trưởng mạnh, chỉ một năm sau tốt nghiệp, cũng là một năm sau khi chúng tôi kết hôn, ta đạt danh hiệu “ngôi sao Internet mới nổi”.
Còn tôi, từ đó về sau luôn giúp trong việc đối ngoại.
Truyền thông, hot search Weibo, nền tảng hợp tác, tất cả đều là tôi ở sau vận hành.
Anh cũng đã tặng tôi một phần sáu cổ phần sau khi giúp giành hợp đồng đầu tiên.
Bây giờ, việc đầu tiên tôi phải là tranh thủ trước khi bè tôi ra tay, bán hết số cổ phần đó.
Muộn một chút là mất giá ngay.
Tối hôm rao bán cổ phần, tôi nhận cuộc gọi từ Châu Tử Lăng.
Trong điện thoại vang lên tiếng gào thét giận dữ, như thể tôi đã chuyện tày trời.
“Tô Thanh! Ai cho em cái gan dám bán cổ phần mà không báo trước với . Em dám thế à?”
Tôi vừa ngắm bộ móng tay, vừa hững hờ đáp:
“Người tôi còn không cần, huống gì công ty , sao tôi có thể dính líu vào mà giúp nữa.”
Châu Tử Lăng tức đến không rõ câu, cũng chẳng gì .
Đợi một lúc, xuống giọng:
“Em muốn bán, không cản. Em ra giá đi, bán cho .”
“Ôi chà, Châu hào phóng ghê, tôi cũng chẳng tham, chúng ta cứ tính theo giá thị trường.”
“Nhưng đó chỉ là tiền cổ phần, còn tài sản trong hôn nhân vẫn theo thỏa thuận, tiền tiết kiệm, nhà, xe… tôi sáu, bốn.”
Nghe xong, đầu dây bên kia im lặng hai giây.
“Hiện tại không có nhiều tiền đến thế. Vậy đi, em chuyển cổ phần cho , toàn bộ tài sản trong hôn nhân đều là của em.”
Nghe tôi thoáng sững sờ, rồi lập tức nhẩm tính trong đầu.
“Không , bốn phần ấy của còn chẳng đủ mua số cổ phần trong tay tôi, hơn nữa, chi cho con chim nhỏ của cũng có ít đâu, khoản đó tôi có quyền cầu bồi hoàn.”
“Tô Thanh, em đừng quá đáng, đừng ép người quá. Anh cảnh cáo em.”
Tôi chẳng sợ hãi gì.
“Tôi khuyên đưa ra phương án tốt hơn, nếu không tôi bán cho người khác.”
“Được, ngoài toàn bộ tài sản hôn nhân, cho em thêm ba căn hộ lớn ở trung tâm thành phố mà mua trước hôn nhân, thế đủ chưa?”
Nghe thế, tôi bật nhẹ.
“Vậy cảm ơn Châu, mai tôi đến công ty tìm ký hợp đồng.”
Hai tuần sau, sáng sớm hôm ấy, tôi vừa mở cửa vào nhà.
Bước vào đã thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha, theo phản xạ tôi giật mình.
Chính là Châu Tử Lăng.
Chắc thức trắng đêm, áo sơ mi trắng trên người nhăn nhúm, đôi mắt sâu khó hiểu.
Anh nghiến răng trừng mắt, gào lên: “Tô Thanh, em lại giở trò gì với Nguyệt Nguyệt hả?”
Giọng khản đặc, nghe khó chịu vô cùng, chính cũng bị giọng mình dọa.
“Tôi gì? Hơn nữa dù tôi có gì thì giờ cũng chẳng liên quan nữa, phải không.”
Mặt càng khó coi.
“Đêm qua em cả đêm không về, rốt cuộc đi đâu?”
Giọng chẳng khác gì thẩm vấn phạm nhân khiến tôi chán ngán, tôi không nhịn liếc trắng mắt.
“Chuyện tôi về hay không về nhà đâu liên quan gì đến .”
Ngay lúc tôi sắp lờ , đi vào phòng ngủ, lạnh lùng gọi với theo:
“Tô Thanh, tôi cảnh cáo lần cuối, đừng để em quấy rầy Nguyệt Nguyệt, sức chịu đựng của tôi có giới hạn.”
Bạn thấy sao?