Mười Một Năm, Không [...] – Chương 4

Nghe thế, tôi hiểu ngay ý muốn gì.

Lâm Liễu là một barista có tiếng.

Vài hôm trước, để xả giận cho tôi, ấy đến quán cà phê nơi Từ Nguyệt , ngay trước mặt toàn bộ nhân viên và khách, đích danh cầu uống cà phê do Từ Nguyệt tự pha.

Uống một ngụm, lập tức chê bai nào là xay chưa tới, nhiệt độ không chuẩn, kỹ thuật kém… đủ kiểu, khiến Từ Nguyệt khóc lóc chạy ra khỏi quán, suýt bị xe đụng.

Trước chuyện ấy, lời bình duy nhất của tôi là:

“Cô ấy chỉ việc thường ngày thôi, cũng phải báo cáo với ? A quá nhạy cảm rồi.”

Tôi vẻ mặt sa sầm của Châu Tử Lăng, tiếp:

“Không chỉ , giới hạn của tôi cũng có mức độ.

Căn nhà này trước khi kết hôn tôi tự mua, tức là tài sản riêng.

Ba giờ chiều nay tôi sẽ cho người đến thay khóa, mau thu dọn đồ đạc, quá giờ tôi không chờ nữa.

Nếu dọn không xong, tôi sẽ báo bên dọn dẹp vứt hết, còn vứt đi đâu, chắc không muốn biết đâu, đúng chứ.”

Nói xong, tôi trở về phòng, đóng cửa cái rầm.

Đến lúc tôi bước ra, Châu Tử Lăng đã bỏ đi trong cơn giận.

Hôm sau, Lâm Liễu háo hức bảo tuần tới có buổi họp lớp, tiếc đúng hôm đó tôi bận tiệc xã giao.

Nghe tôi kể địa điểm tiếp khách, liền đề nghị tổ chức họp lớp ở chỗ đó.

Sau khi Lâm Liễu cam đoan Châu Tử Lăng sẽ không đến, tôi đồng ý sẽ ghé một lát.

Không ngờ lúc tôi đẩy cửa vào, liền chạm mặt đôi “cẩu nam nữ” ấy.

Từ Nguyệt thân mật khoác tay Châu Tử Lăng, cứ như ta đã thay thế thành công, ra dáng con người nhỏ nhen.

Khi còn học đại học, tôi và Châu Tử Lăng nổi tiếng khắp trường là cặp trai tài sắc.

Vừa tốt nghiệp chúng tôi tổ chức đám cưới, cả trường ai cũng biết.

Bây giờ, ngay trước mặt bao người cũ, hai người họ kè kè bên nhau, với mấy vị giáo sư từng dạy chúng tôi.

Nhưng sắc mặt mọi người trong phòng thì chẳng mấy vui.

Tôi với thầy bè vẫn thân hơn hẳn .

Cũng không hiểu lấy gan ở đâu dẫn hẳn “tiểu tam” đến buổi họp lớp.

Thầy giáo vừa thấy tôi liền bước tới hỏi:

“Tô Thanh à, hai đứa em…”

“Thầy ơi, Châu Tử Lăng ngoại , kia là người ta dẫn về.

Em phát hiện xong nên mới ly hôn, giờ đang trong thời gian suy nghĩ ly hôn đấy ạ.”

Thầy và mọi người nghe xong đều nhau sững sờ.

Mấy người đang tán gẫu với ta và Từ Nguyệt cũng lập tức lạnh nhạt.

Tôi đâu có mắc “chứng xấu hổ khi ly hôn”.

Hôm nay tôi đến là để treo ngược Châu Tử Lăng và Từ Nguyệt lên cột nhục.

Anh ta không ngờ tôi thẳng, trợn trừng tôi.

Tôi chỉ khẽ gật đầu với ta, rồi quay sang với bè và thầy .

Đợi đến lúc sắp muộn, tôi xin phép thầy ra về, vì còn tiệc cần tới.

Vừa ra cửa, có người níu cánh tay tôi lại, quay đầu lại mới thấy đó là Châu Tử Lăng.

“Có phải chuyện công ty bây giờ là do em giở trò không?”

À, xem ra bọn họ đã bắt đầu hành rồi.

Tính ra đến ngày thứ 29 của giai đoạn suy nghĩ ly hôn, ngày mai là ngày thứ 30, có thể đến lấy giấy chứng nhận ly hôn.

“Công ty liên quan gì đến tôi, cổ phần cũng bán cả rồi, hoạt kinh doanh cũng đã rút hoàn toàn, muốn đổ tội gì lên đầu tôi nữa?”

Anh sững lại, có lẽ không ngờ tôi có thể buông tay dứt khoát như thế.

“Tôi còn có việc, à đúng rồi, mai là ngày cuối cùng của thời gian suy nghĩ, mười giờ sáng ngày kia gặp nhau ở Cục Dân Chính nhé.”

Nói xong, tôi xoay người sang phòng bao khác, so với cãi cọ với ta, kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.

Mở cửa phòng đã nghe tiếng gọi của Châu Thần Cảnh:

“Thanh Thanh, dành cho cậu chỗ này nè, qua đây ngồi.”

Anh hạ giọng hỏi tôi:

“Sao cậu đến muộn thế, mau ăn chút gì đi.”

Tôi và Châu Thần Cảnh quen nhau từ lâu, chúng tôi học chung cấp ba với Châu Tử Lăng, chỉ khác hơn hai khóa.

Lúc tôi và Châu Tử Lăng học lớp 10 thì đang lớp 12.

Tôi giao thiệp rộng, nghe không chỉ cao ráo đẹp trai, mà còn cực kỳ thông minh, mới lớp 11 đã đại học tuyển thẳng.

Khi ấy tôi đã muốn quen với “ trai học bá” nổi tiếng đẹp trai này.

Sau đó, có lần tôi bị phía sau đạp vào giày ngã khi đang tập thể dục giữa giờ, đúng lúc Châu Thần Cảnh phụ trách giám sát.

Anh đưa tôi lên phòng y tế, tôi nhân tiện xin cách liên lạc của .

Từ đó hễ gặp nhau trong trường, tôi đều chào hỏi, tán gẫu.

Nhờ , tôi tham gia hội học sinh, cùng trong ban tuyên truyền.

Nhưng hồi đó chỉ là trưởng ban danh nghĩa, còn tôi thì có năng khiếu vẽ nhiều năm, phụ trách thiết kế áp phích cho các hoạt .

Chúng tôi dần thân thiết từ đợt chuẩn bị tuyên truyền hội thể thao của trường.

Anh phụ trách mọi việc của ban tuyên truyền.

Tôi thường xuyên trao đổi với về nội dung poster, vì thế hai đứa chuyện ngày càng nhiều, chủ đề trời nam biển bắc gì cũng có.

Gần gũi là điều dĩ nhiên.

Kể cả sau khi tốt nghiệp lên đại học, chúng tôi cũng không cắt liên lạc.

Không giống Châu Tử Lăng, ta kiệm lời, luôn để tôi phải gợi chuyện, nếu tôi không chủ , có khi nửa tháng cũng không tìm tôi một lần.

Còn danh hiệu nam thần ở cấp ba của Châu Tử Lăng, chỉ là sau khi Châu Thần Cảnh tốt nghiệp.

Hôm đi lấy giấy ly hôn, thời tiết cũng giống lúc chúng tôi đăng ký kết hôn.

Chớm thu, không quá nóng, chưa đến mức lạnh hiu hắt.

Nhiệt độ, ánh nắng, cơn gió, tất cả đều vừa vặn.

Hoàn tất thủ tục, vừa ra khỏi sảnh là thấy Từ Nguyệt chờ ở cửa, vẻ chực chờ sốt ruột.

Thấy chúng tôi bước ra, ta lập tức chạy đến bên Châu Tử Lăng, như thể muốn đưa ta vào đăng ký kết hôn ngay.

Còn tôi thì đi thẳng về phía Châu Thần Cảnh đang đứng đợi ở ngoài.

Vừa trông thấy người đàn ông đón tôi, sắc mặt Từ Nguyệt càng thêm khó chịu, vì không những không kém gì Châu Tử Lăng, mà còn vượt trội hơn, khiến ta cay cú.

“Đó có phải trai của chị Tô Thanh không? Vừa ly hôn đã có trai mới rồi sao?”

Nghe thế, tôi dừng chân, quay lại bước về phía Từ Nguyệt, giơ tay tát ta một cái thật mạnh.

“Cô muốn kẻ thứ ba là chuyện của , đừng nghĩ ai cũng như .

Quản cho tốt con chim nhỏ của , tôi không phải kiểu người hạ thủ nương tay đâu.”

Xong, tôi mặc kệ vẻ mặt khó coi của Châu Tử Lăng, quay đầu đi ra, lên xe rời khỏi.

Ngồi trong xe, tôi với Châu Thần Cảnh không cần bận tâm đến tôi nữa, cứ toàn lực ra tay.

Trước đó, chuyện công ty Châu Tử Lăng gặp trục trặc chỉ là đòn nhỏ, vì tôi còn chưa chính thức cầm giấy ly hôn trong tay.

Giờ mọi sự đã xong, có thể thả lỏng mà .

Chưa đến một tháng sau, tôi đã thấy tin tức về ta trên báo.

Công ty giờ gần như toàn bộ nhân viên kinh doanh đã nghỉ, hoạt sắp tê liệt.

Người mới tuyển thì chẳng hiểu gì, ít nhất cũng phải một tháng mới quen việc.

Đến lúc đó, công ty còn trụ nổi hay không cũng không chắc.

Nửa tháng nữa trôi qua, ăn tối xong với Lâm Liễu, tôi lái xe về.

Từ xa đã thấy có ai đó đứng lảng vảng trước cửa nhà.

Đến gần mới nhận ra là Châu Tử Lăng.

Anh không ở với con chim nhỏ quý mà lại đến tìm tôi gì?

“Thanh Thanh, em về rồi, dạo này em…”

Anh vừa , tôi đã đau đầu, lại muốn giở trò gì đây.

“Được rồi rồi, Châu, cứ gọi tôi là Tô đi. Anh đến đây có việc gì không?”

Bị tôi ngắt lời, trông hoang mang vài giây.

“Thanh Thanh, chuyện công ty , có phải do em không?”

“Công ty có chuyện gì, đừng đổ hết lên tôi, bộ thấy tôi rảnh lắm à?”

Thấy tôi mặt mày chán nản, thoáng bối rối.

“Anh Châu về đi, từ lúc bán cổ phần cho , tôi không còn nhúng tay vào công ty nữa, có trục trặc cứ tự đi mà xử lý. Đừng đến tìm tôi.”

Tôi mở cửa vào nhà, chưa kịp đóng lại đã nghe tiếng :

“Anh và Nguyệt Nguyệt chia tay rồi. Sau khi công ty gặp vấn đề, ta cuỗm của một mớ tiền rồi bỏ trốn. Cái thai cũng bỏ luôn. Anh đã báo cảnh sát.”

Tay tôi khựng lại, rồi bảo:

“Thì liên quan gì đến tôi. Sau này có chuyện gì của hai người, cũng đừng với tôi – người không còn liên quan.”

“Đúng rồi, Châu, hôm đó chúng ta gặp nhau ở khoa Sản, đoán xem vì sao tôi lại ở đó?”

Anh sững người hồi lâu, như nghĩ ra điều gì, mắt đỏ lên tôi, không lời nào.

Tôi đóng sầm cửa, chỉ nghe câu cuối cùng của vọng lại:

“Chúng ta thật sự không thể quay lại nữa ư?”

Anh đang nghĩ gì , chuyện tới nước này rồi còn mong tái hợp, tôi đâu phải kiểu thích ngược.

Từ ấy, tôi không gặp lại Châu Tử Lăng nữa.

Chỉ thỉnh thoảng nghe người khác kể về ta.

Rằng ta báo cảnh sát, tìm Từ Nguyệt, mới biết ta là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, bị kết án 20 năm.

Trong danh sách người bị , Châu Tử Lăng không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải cuối cùng, chỉ là kẻ thiệt nặng nhất.

Game do công ty phát triển bị nhiều nền tảng gỡ xuống, thiệt không đong đếm nổi.

Đội ngũ mới không đàm phán nổi với nền tảng khác, cứ thế cầm cự.

Cổ đông lần lượt rút vốn, công ty bên bờ sản.

Quả nhiên công ty sản, không rõ Châu Tử Lăng đi đâu.

Sau đó, nghe Châu Thần Cảnh kể, ta đã quay về khu tập thể cũ, dùng hai mươi nghìn tệ cuối cùng mua một mảnh đất nghĩa trang.

Anh ta lập một ngôi mộ gió cho con của chúng tôi.

Nhưng thật ra con chúng tôi chưa kịp sinh, cũng chẳng thể gọi là y quan mộ .

Nghe ngày nào cũng tới nghĩa trang, kiên quyết cho rằng đó là con , trên bia mộ cũng để thông tin con .

Nghe ba mẹ tìm vô số đối tượng cho , hễ nào biết từng ngoại dẫn tới hôn nhân tan vỡ, lại chẳng muốn tiến nữa.

Nghe trở nên trầm mặc ít , lâu lâu chẳng thốt nổi một câu.

Nghe ba mẹ đã dọn khỏi khu tập thể để tiện chăm sóc .

Nghe ...

Về sau, dần dà chẳng còn tin tức của ta.

Còn tôi, ba năm sau ngày ly hôn, tôi chấp nhận lời tỏ của Châu Thần Cảnh.

Một năm sau, tôi và Châu Thần Cảnh kết hôn.

Đám cưới rất linh đình, dù tôi là “tái hôn”, hoàn toàn không để ý.

“Đừng quá, em là người tái hôn, tổ chức to thế này không sợ người ta à.”

Tôi vừa giỡn vành tai vừa than thở.

Anh gối đầu lên lòng tôi, cọ cọ vào bụng tôi:

“Em là tái hôn kết hôn lần đầu, cứ như lần đầu, xem ai dám .”

Ở bên rồi mới biết hay càn quấy, thích nũng như thế.

Trước kia toàn là hình tượng thành đạt, chín chắn cơ mà.

“Sao thích nũng thế, ngày xưa đâu có như thế này.”

Tôi bất đắc dĩ.

“Ngày xưa chưa ở bên nhau, phải diễn chứ. Bây giờ nắm rồi, còn diễn gì.”

Anh đầy tự tin.

Trong ngày cưới, thoáng chốc tôi nghĩ mình trông thấy Châu Tử Lăng.

Anh đứng trong góc, gầy rộc đến mức biến dạng, trên người là bộ vest tôi từng mua cho hồi chưa ly hôn.

Bộ đồ trước kia vừa vặn, giờ rộng thùng thình.

Anh cầm trên tay bó hoa na ná bó hoa lúc cầu hôn tôi năm xưa.

Đến lúc tôi sang lần nữa, nơi đó trống không.

Có lẽ tôi nhầm thôi.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...