Chỉ còn 5 ngày nữa, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Chỉ có điều, Vương Khánh Chi trượt đại học, nên ta sẽ phải về quê.
Còn tôi, tôi sẽ lên thủ đô để học đại học!
Vừa đánh dấu xong, tôi bỗng nghe tiếng đập cửa dồn dập.
“Không xong rồi, có chuyện lớn rồi!”
“Lý trí thức, có trong đó không?”
Tôi mở cửa, thấy một trí thức trẻ đang thở hổn hển tôi.
“Trí thức trẻ Vương không biết vì lý do gì, đánh nhau với người ta rồi!
Cô mau ra xem đi!”
Trong làng, ai cũng biết tôi và Vương Khánh Chi có quan hệ thân thiết.
Thế nên khi ta gặp chuyện, người ta lập tức chạy đến tìm tôi.
Khi tôi đến nơi, Vương Khánh Chi đã bị mọi người kéo ra.
Đầu ta sưng một cục to tướng, ta chẳng lo cho mình mà chỉ quan tâm dỗ dành Cố Song Song – ta đang khóc lóc đáng thương bên cạnh.
Nhìn thấy tôi, Vương Khánh Chi giật mình, lập tức kéo giãn khoảng cách với Cố Song Song.
Người đánh nhau với ta không ai khác, chính là một kẻ đang theo đuổi Cố Song Song.
Hai người xô xát khi Vương Khánh Chi “ hùng cứu mỹ nhân”.
Kiếp trước, vì bận đi lấy giấy báo trúng tuyển cho tôi, chuyện này chưa từng xảy ra.
Nhưng lúc này đây, khi thấy ta ôm Cố Song Song vào lòng, dịu dàng che chở…
Tôi chỉ cảm thấy chẳng có chút cảm gì.
Quay về chỗ ở.
Vương Khánh Chi thấy tôi im lặng, tưởng rằng tôi đang ghen nên không vui, trong lòng thầm đắc ý vì nghĩ rằng chuyện ban ngày đã ta xoay chuyển thế.
Mắt ta lộ ra vài phần đắc ý, dò xét mở miệng:
“Tiểu Quyên, với ấy không quen biết, em đừng hiểu lầm.”
Chạy đến đoàn văn công bao nhiêu lần rồi mà còn dám là không quen biết.
Nhưng tôi không muốn rắc rối thêm, chỉ hờ hững đáp một tiếng:
“Ừ.”
Vương Khánh Chi như trút gánh nặng, lập tức tiến đến nắm tay tôi, giọng gấp gáp:
“Tiểu Quyên, em lấy thư chưa? Là giấy báo trúng tuyển đúng không? Em đậu đại học chứ?”
Tôi khẽ thở dài, bắt đầu bịa chuyện:
“Hầy, xe kéo của Đại Ngưu bị hỏng rồi, có lẽ mai phải đi thêm chuyến nữa.”
Nghe , Vương Khánh Chi mừng rỡ ra mặt!
Anh ta nhướng mày, ra vẻ rộng lượng ban phát:
“Tiểu Quyên, ba đã giúp xin công việc ở hợp tác xã.
Em cứ yên tâm, dù em có đậu hay không, cũng chỉ cưới mình em thôi!”
Kiếp trước, chính vì câu này mà tôi đã lãng phí cả đời.
Giờ đây, tôi chỉ thấy buồn .
Ha! Cái gì mà chỉ cưới mỗi tôi?
Nếu tôi đậu đại học, ta sẽ lấy hôn nhân cái cớ để trói buộc tôi.
Nếu tôi trượt, sau khi kết hôn, tôi sẽ phải gánh vác cả gia đình ta, còn ta thì lại sống thoải mái bên nhân .
Không thể không , Vương Khánh Chi à…
Anh đúng là tính toán quá giỏi!
Nhưng tiếc quá.
Lần này, đừng hòng đạt mục đích!
3
Giống như kiếp trước, sau khi từ trấn trên trở về, Vương Khánh Chi tôi không đậu đại học.
Sau đó, ta lại ra vẻ thương , mấy lời an ủi.
Tôi “buồn bã” một lúc, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Những ngày tiếp theo, tất cả trí thức trẻ đều bận rộn chuẩn bị về quê.
Tôi cũng .
Khác ở chỗ, người khác thì gói ghém quà cáp mang về cho bố mẹ.
Còn tôi, tôi đem số đặc sản mà đội phát cho đi bán lấy tiền, để dành cho việc học.
Tôi nghĩ, giống như kiếp trước, Vương Khánh Chi sẽ lén lút qua lại với Cố Song Song, để tránh tôi nghi ngờ.
Nhưng không biết có phải do lần “ hùng cứu mỹ nhân” hôm trước hay không, mà ngày cuối cùng trước khi về quê, Cố Song Song cứ bám theo ta.
Hai người vui vẻ như một đôi nhân thực sự.
Bắt gặp tôi.
Vương Khánh Chi lập tức lùi lại một bước, cố giữ khoảng cách với Cố Song Song.
“Tiểu Quyên, em không phải đi trạm y tế à? Sao về sớm ?
Đồng chí Cố chỉ muốn cảm ơn vì chuyện hôm trước thôi, em đừng hiểu lầm.”
Ánh mắt Cố Song Song lóe lên chút ghen tị, ta không hề tỏ ra sợ hãi.
Ngược lại, ta tiến đến, thân mật ôm lấy tay tôi:
“Chị Quyên, ngày mai chị và Khánh Chi về quê rồi.
Em có thể ở lại ăn cơm, tiễn hai người một chút không?”
Nói xong, ta dùng đôi mắt long lanh đầy chờ mong về phía Vương Khánh Chi.
Vương Khánh Chi xoa hai tay, lúng túng tôi.
Tôi thầm mong hai người họ cứ dính lấy nhau, để buổi tối tôi còn có chuyện hay để xem.
Thế nên, tôi gật đầu đồng ý.
Vương Khánh Chi vui sướng ra mặt.
Vốn ghét nấu ăn, mà hôm nay ta lại vừa huýt sáo vừa vào bếp chuẩn bị cơm.
Cố Song Song nở nụ ngọt ngào, qua còn tưởng ta thực sự quý mến tôi.
Nhưng vừa khi Vương Khánh Chi đi khỏi.
Cố Song Song lập tức thu lại nụ giả tạo.
Trong phòng, ta đi tới đi lui, bỗng nhiên thấy chiếc áo len tôi đan cho đàn ông đặt trong giỏ.
Cô ta giả vờ vô , kêu lên một tiếng rồi hất thẳng cả chậu nước lên:
“Ôi trời ơi!
Chị Quyên, em không cố ý đâu!”
Thấy tôi vẫn bình thản thu dọn đồ đạc, ta lại lấy kéo, cắt đôi đôi lót giày tôi từng may cho Vương Khánh Chi, cắt đến khi nát bấy mới dừng lại.
“Chị Quyên này, chị may cái này sai rồi đấy.
Để em sửa lại giúp chị nhé?”
Tôi lặng lẽ quan sát ta.
Da trắng, dáng người đẹp, khó trách sao Vương Khánh Chi lại bị mê hoặc đến mất lý trí như .
Nhưng thấy tôi chẳng phản ứng gì, không hề tức giận như mong đợi, Cố Song Song bỗng cảm thấy bất an.
Không còn diễn nữa, ta dứt khoát đẩy thẳng hành lý của tôi xuống đất.
“Rầm——”
Đống đồ tôi vừa xếp gọn gàng, trong chớp mắt đã bị hất văng xuống đất, vỡ nát tan tành.
Cố Song Song ngẩng mặt đầy khiêu khích:
“Lý Diệp Quyên, ba Khánh Chi là trưởng thôn, còn chị chỉ là một đứa con không cha, dựa vào cái gì mà đòi chiếm giữ ấy?”
Trí thức trẻ về nông thôn bao nhiêu năm, Vương Khánh Chi luôn tìm cách lười biếng trốn việc.
Tôi không ngờ một kẻ lười biếng như lại có người coi như báu vật.
Nghĩ đến đây, tôi bật .
Có lẽ vì nghĩ rằng mình sắp thay thế tôi vào đại học, Cố Song Song cũng không nổi giận, mà còn đắc ý :
“Lý Diệp Quyên, tôi cho chị biết, người Khánh Chi thích là tôi!
Chị không tin à? Vậy thử xem ai thắng?”
Dù kiếp trước Cố Song Song danh lợi song toàn, với tính cách kiêu ngạo của ta, sao có thể cam tâm một người phụ nữ lén lút không ai biết đến?
Đúng lúc này.
Bạn thấy sao?