Anh đứng đó, yết hầu giật mấy cái: “ Vãn Vãn, em đợi , …”
“ Anh Vọng Xuyên.” – tôi ngắt lời, giọng nhẹ như cánh lông – “ Kiếp này, nhất định phải hạnh phúc nhé.”
Anh sững lại, luống cuống: “ Cái gì mà hạnh phúc hay không? Chúng ta còn cả đời. Em ngoan nghỉ ngơi, sẽ quay lại ngay, có chuyện muốn với em.”
Nói xong, quay người rời đi, bước chân dần khuất cuối hành lang.
Tôi khẽ chạm ngón áp út – sẽ chẳng còn cái “sau này” nào nữa.
Sợi dây đỏ thứ ba, hoàn toàn cắt đứt.
Tôi ngồi xe lăn, rời khỏi bệnh viện.
Trước cổng quả nhiên có cả một rừng hướng dương đang nở rộ, vàng rực rỡ, ấm áp lòng người.
Chỉ là, tôi vĩnh viễn cũng chẳng chờ bó hoa hướng dương thuộc về mình.
Kỷ Vọng Xuyên dỗ dành Tống Thanh Thu xong, liền chạy về phòng bệnh.
Nhưng chẳng còn bóng người.
Anh định đi tìm, vừa lúc gặp y tá vào kiểm tra.
Nhìn chiếc giường trống rỗng, nhíu mày:
“ Đồng chí Mạnh đâu rồi? Cô ấy vừa thai xong, thân thể vẫn yếu, sao lại có thể tùy tiện xuống giường rời đi?”
7
Kỷ Vọng Xuyên đứng chết lặng ở cửa, tai ù đi.
“ Phá thai? Phẫu thuật thai gì cơ?!”
Y tá bị sắc mặt tái nhợt của dọa sợ, run run đáp:
“ Thì… thì chính ca mổ sáng hôm kia… đồng chí Mạnh kiên quyết đòi thai…”
Đứa bé?
Đứa con của bọn họ?!
Hơi thở nghẹn lại, mắt tối sầm.
Anh nhớ đến khuôn mặt nhợt nhạt hôm đó của , nhớ ngón tay run run khi hiến máu…
Rõ ràng có quá nhiều dấu hiệu bất thường, mà chẳng hề nhận ra.
Thậm chí khi ấy, còn ép hiến 400ml máu để cứu Thanh Thu!
Anh thì thào: “ Cô ấy vừa mất con… mà tôi còn bắt ấy cho 400ml máu…”
Y tá hoảng hốt: “ 400ml?! Vừa thai mà lấy thêm 400ml máu?! Các điên rồi sao?! Cơ thể ấy sao chịu nổi!”
Mắt đỏ ngầu: “ Xin lỗi… tôi không biết… xin lỗi… tất cả là lỗi của tôi…”
Nắm đập mạnh vào tường, khớp tay lập tức rớm máu.
Anh nhớ tới dáng vẻ yếu ớt của nằm trên giường, nhớ tới ánh kiên quyết khi khẽ : “Anh Vọng Xuyên, kiếp này nhất định phải hạnh phúc.”
Lúc ấy, mới chợt hiểu – đã sớm quyết định rời đi.
Phá bỏ đứa con của hai người, mang theo vết thương chồng chất, rời khỏi cuộc đời mãi mãi.
“ Cô ấy đâu rồi?!” – túm chặt vai y tá, giọng khàn đặc.
Bị ánh mắt đỏ rực kia dọa sợ, y tá lắp bắp: “ T… chúng tôi cũng không biết…”
Anh lao ra ngoài, vừa lúc đụng phải cha mẹ đang vội đến.
“ Ba… mẹ?” – ngẩng lên, đối diện gương mặt giận dữ của họ.
Cha Kỷ giáng cho một cái tát, tiếng vang dội khắp hành lang:
“ Đồ khốn!”
mẹ Kỷ mắt hoe đỏ, run rẩy đưa cho một phong thư: “ Là Vãn Vãn nhờ người gửi tới.”
Anh run tay mở ra – bên trong là chiếc nhẫn ngọc lục bảo, nhẫn đính hôn của hai người.
“ Anh Vọng Xuyên:
Ân cứu mạng đã trả, từ nay không còn nợ nần.
Chúc cùng đồng chí Thanh Thu bách niên giai lão.
— Vãn Vãn”
“ Cô ấy… đi đâu rồi?” – giọng run rẩy.
“ Giờ mới hỏi sao?” – Cha Kỷ lạnh lùng – “ Lệnh điều chuyển sang Đông Thành sáng nay đã phê duyệt rồi.”
Lời vừa dứt, đã lao vọt đi.
Cuối hành lang, tiếng gào xé ruột vang vọng:
“ Chuẩn bị xe! Tới ga tàu ngay!”
Cha Kỷ theo bóng con trai xa dần, nặng nề thở dài:
“ Biết thế này… thì đã muộn rồi.”
8
Nhưng khi lao người ngã nghiêng ngả vào ga tàu, đoàn xe đã chậm rãi lăn bánh.
Trong toa tàu.
Mạnh Hành Chu cẩn thận đỡ tôi lên giường nằm, còn chu đáo đặt thêm một chiếc gối mềm sau lưng tôi.
Cậu là đứa trẻ mồ côi cha tôi nhận nuôi khi còn sống, từ bé cứ đi theo sau gọi tôi là “chị”. Bây giờ, chàng trai năm nào đã cao hơn tôi gần nửa cái đầu.
“ Chị, uống chút canh đi.” – cậu mở chiếc bình giữ nhiệt, mùi thơm đậm đà lập tức lan tỏa.
“ Em đã hầm suốt năm tiếng…”
Nhìn đôi mắt đầy tơ máu của cậu, tôi chợt nhớ về kiếp trước.
Trong những năm tháng bị chính con cái mình ghét bỏ, chỉ có Hành Chu vẫn đều đặn đến thăm, mỗi lần đều mang theo một bình canh nóng hổi như thế.
“ Ngốc ạ.” – tôi xoa mái tóc rối bời của cậu – “ Chị có phải bệnh gì nặng đâu.”
Cậu bướng bỉnh múc một muỗng, thổi nhẹ rồi đưa tới: “ Bác sĩ bảo ít nhất phải dưỡng nửa năm.”
Giọng cậu đột nhiên nghẹn lại: “ Cái tên Kỷ Vọng Xuyên khốn nạn đó… nếu còn dám xuất hiện trước mặt em, em nhất định sẽ đánh…”
“ Hành Chu.” – tôi ngắt lời, đón lấy bát canh – “ Mọi chuyện qua rồi… chị sẽ không quay đầu nữa.”
Không gian trong toa lặng đi.
Một lúc sau, cậu xoay người, lôi từ ba lô ra một bó hướng dương, tìm một chiếc lọ thiếc nhỏ cắm vào, vụng về đặt lên chiếc bàn hẹp.
Hôm ở bệnh viện, cậu khăng khăng muốn hái cho tôi cả một bó thật to.
ĐỌC TIẾP : -chung/chuong-6" target="_blank">https://vivutruyen.net/nam-muoi-nam-khong-mot-tam--chung/chuong-6
Bạn thấy sao?