Năm Ngày Để Giải [...] – Chương 2

2

Đoạn Hữu Thịnh xông vào với vẻ mặt giận dữ, vừa thấy đã bắt đầu trách móc.

“Em lại giở trò gì nữa? Sao lại bảo không cần váy cưới? Nhân viên người ta còn gọi điện thẳng cho đấy! Anh với em bao nhiêu lần rồi, Tiểu Điềm là thanh mai của , bọn lớn lên cùng nhau. Cô ấy về nước, phải chăm sóc một chút, em không có trái tim chắc?!”

“Em Tiểu Điềm mà học hỏi đi! Cô ấy thấy mèo hoang trên đường còn dừng lại cho ăn, đâu có như em, vừa giúp một chút là mặt em xị ra. Hôm nay còn cố ý hắt nước lên người ấy… Ninh Lê, em từ bao giờ lại trở nên vô lý như ?”

Nghe đến đây, Ninh Lê lạnh lùng ngẩng đầu:

“Anh mù thì tôi không trách, nếu tôi không có trái tim, ngày đó đã không đưa — kẻ rơi xuống đáy vực — về nhà.”

Nếu là trước kia, nghe những lời này, Đoạn Hữu Thịnh đã sà vào lòng , dính lấy và lời cảm ơn. Nhưng hôm nay, ta lại như con mèo bị vạch trúng điểm yếu, xù lông nhảy dựng lên.

“Lại nhắc nữa! Ninh Lê, chuyện em cứu em định lải nhải đến bao giờ?! Nói đi lại không thấy mệt à?! Anh có cầu xin em cứu không? Là em tự quyết định rồi giờ lấy đó ép phải đền đáp bằng cả đời!”

Có thể cảm thấy lời này hơi quá, hoặc là vì thấy vết tát in hằn trên mặt , Đoạn Hữu Thịnh hạ giọng, dịu xuống, ngồi xổm xuống trước mặt :

“Ninh Lê, Tiểu Điềm đã từng có một đời chồng ở nước ngoài rồi, bẩn rồi, sao có thể để mắt đến ấy nữa? Anh chỉ vì nghĩa tuổi thơ mà giúp đỡ thôi. Yên tâm, một tuần nữa, hôn lễ của chúng ta vẫn sẽ tổ chức đúng hạn, thiệp mời cũng đã phát rồi. Anh sẽ sống với em cả đời.”

Ninh Lê cảm thấy buồn nôn — một kẻ mang mặt nạ đạo đức như , tại sao đến giờ mới nhận ra?

“Đoạn Hữu Thịnh,” Ninh Lê đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt theo từng đường nét trên gương mặt , giọng dịu dàng như gió xuân từng chữ lại khiến mặt sầm lại, “Ly nước trái cây đó là ta kéo tay tôi đổ lên người mình, không phải tôi.”

Đoạn Hữu Thịnh hất tay ra, đứng dậy, từ trên cao xuống, ánh mắt đầy giận dữ không chút che giấu:

“Ninh Lê, em thật kinh tởm. Chỉ vì không muốn ở bên Tiểu Điềm mà bịa ra chuyện bẩn thỉu như ?! Em thay đổi rồi, trở nên xa lạ. Em không cần váy cưới nữa đúng không? Tốt! Anh đồng ý! Đến lúc đó đừng có mà cầu xin cưới em!”

Anh bỏ đi, dứt khoát, không do dự.

Vì trong thâm tâm, chưa từng tin rằng Ninh Lê sẽ rời bỏ mình.

Cô đã từng : trên thế giới này, ngoài ra, chẳng còn gì nữa.

Hơn nữa, đến , sao có thể không cưới ?

Cửa vừa đóng lại, Ninh Lê lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, mặt mày trắng bệch.

Dạo này vốn đã đau dạ dày, vừa rồi lại bị cho buồn nôn đến cực điểm.

Nôn xong, cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc túi, bắt đầu thu dọn từng món đồ đôi của hai người.

Món nào là của , cho hết vào túi.

Đêm khuya 12 giờ, điện thoại của Ninh Lê nhận một lời mời kết .

Người gửi: “Tiểu Điềm thích ăn dưa.”

Vừa mới đồng ý, đối phương đã gửi tới hai đoạn video.

Video đầu tiên là hình ảnh Đoạn Hữu Thịnh nhếch môi khinh miệt:

“Cô ta á? Chẳng cần dỗ, chỉ cần gọi một tiếng là bám theo như cái đuôi, muốn rũ cũng không rũ .”

“Cô ta sao ngoan bằng Tiểu Điềm , hai người căn bản không cùng đẳng cấp, khỏi cần lo. Cô ta mong chờ cưới tôi lâu như thế, mọi chi tiết trong lễ cưới đều là ta tự tay chuẩn bị, ta sao mà bỏ đi ?”

Từng câu từng chữ, toàn là sự khinh thường dành cho .

Video thứ hai là cảnh Đoạn Hữu Thịnh uống say đến mức đứng không vững, dìu đến ngồi cạnh Tiểu Điềm.

“Tiểu Điềm, thích em, thực sự rất thích em. Đừng ra nước ngoài nữa không? Đừng đi với hắn, em muốn gì cũng cho, kể cả mạng sống của …”

“Tiểu Điềm, chúng mình kết hôn đi. Chỉ cần em đồng ý cưới , sẽ lập tức đá ta rồi đi đăng ký với em. Anh xin em, cho một cơ hội…”

Ngay sau đó, Tiểu Điềm nhắn một câu:

“Chúng ta gặp nhau nhé?”

Ninh Lê trả lời:

“Không gặp.”

Tiện tay, gửi luôn đoạn ghi âm hôm nay – phần cắt đúng lúc Đoạn Hữu Thịnh rằng Tiểu Điềm “đã dơ bẩn”.

Gửi đi xong, bên kia hoàn toàn im lặng.

Đúng là một cặp “rác rưởi sinh đôi”.

Nếu Đoạn Hữu Thịnh từ đầu đến cuối chỉ mình Tiểu Điềm, có lẽ còn có chút tôn trọng.

Nhưng không — ta vừa một mặt sẽ cưới , mặt khác lại đi tỏ với người cũ, rồi quay lại dùng lời lẽ độc địa để tổn thương cả hai người.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...