Lục Ngọc bị hôn tới thở hổn hển, mới dừng lại, : “Em quá đáng lắm!”
Phó Cầm Duy đang lúc sung sức, Lục Ngọc ra ngoài rất lâu, trong lòng không nguyện, cảm áp chế rất lâu lập tức bùng phát, rất nhanh đã bao phủ hai người.
Cả một buổi chiều, thời gian đều giống như dừng lại, mới đầu Lục Ngọc không hiểu vì sao như , dần dần cũng nếm vị ngọt.
Đợi tới khi Lục Ngọc tỉnh táo, đã ở trong phòng rồi.
Vừa nghĩ tới chuyện hoang đường vừa nãy, gò má cũng hơi nóng, con đã học lớp hai rồi.
Họ vẫn rất thắm thiết. Phó Cầm Duy đeo kính lên, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng nho nhã, a có thể ngờ vừa nãy hóa thân thành cầm thú, hận không thể ăn người ta vào.
Phó Cầm Duy : “Sau này vượt qua mười ngày không ở bên cạnh , phải đi cùng với em.”
Lục Ngọc : “Sao, sự nghiệp cũng không cần nữa? Em muốn đi thăm Tích Niên.”
Phó Cầm Duy ghé tới, muốn trộm hoa, lại bị Lục Ngọc cự tuyệt, Phó Cầm Duy : “Lâu rồi không gặp con trai!”
Lục Ngọc : “Thôi, đừng đi, đi cùng con lại nhớ tới dáng vẻ lúc dạy kèm cho nó, rất sợ.” Cô thường đi xem cuộc thi bắn cung của con trai.
Vốn tưởng loại này sẽ rất nhàm chán, ai biết thấy con trai bình tĩnh như không đứng ở đó, dáng vẻ thiếu niên 10 tuổi lại giống như chồng lên dáng vẻ của Phó Cầm Duy, thẳng tắp tuấn tú.
Hơn nữa mỗi lần con đều có thể giành quán quân.
Lần này chúng tới Thâm Quyến tham gia cuộc thi cấp quốc gia, Lục Ngọc càng không thể bỏ lỡ.
Nhưng Phó Cầm Duy vẫn chưa biết con lén lút đăng ký trường thể thao.
Đây là bí mật giữa và con trai. Phó Tích Niên sợ cha, giống như chuột sợ mèo .
Con trai phải tham gia cuộc thi cấp quốc gia, khéo thấy lại sợ điếng.
Phó Cầm Duy thấy Lục Ngọc từ chối, : “Anh đi thăm con cũng không ?”
Lục Ngọc : “Hôm nay sao ?”
Phó Cầm Duy cắn cổ Lục Ngọc, : “Chỉ là nhớ em, rất nhớ em!” Cô có thể cảm nhận rõ ràng mà hung mãnh trên người Phó Cầm Duy.
Gần như muốn nuốt chửng .
Lục Ngọc hai tay ôm cái eo gầy của Phó Cầm Duy, : “Được, sau này em không đi nữa.”
Phó Cầm Duy ừm một tiếng, lúc này mới lộ ra vài phần vui vẻ.
Ngày hôm sau, Phó Cầm Duy buổi tối muốn cùng đi ăn cơm, bảo chuẩn bị sớm một chút. Nhà hàng đặt là một nhà hàng có lịch sử trăm năm, nghe trước đây cũng là ngự yến.
Rất nhiều đại lão Hồng Kông và nước ngoài đặc biệt tới ăn, có thể đặt chỗ cũng rất không dễ.
Lục Ngọc ừm một tiếng, ban ngày vẫn thay một bộ đồ nhẹ nhàng đi gặp con trai. Lúc trang điểm phải che đi dấu hôn chi chít ở cổ, không thể để người khác thấy.
Lục Ngọc có hơi trách sự lỗ mãng của Phó Cầm Duy, đã rất lâu không có như rồi, tốt xấu cũng giữ chút mặt mũi cho người ta chứ, bây giờ ngược lại giam mình trong nhà, không thể ra ngoài.
Dùng tận mấy lớp phấn nền che mới không ra dấu vết, Lục Ngọc tới nhà nghỉ của con trai, thấy Phó Tích Niên đang gặm kem. Gọi một tiếng, gọi con trai tới.
Phó Tích Niên quay đầu thấy Lục Ngọc, lập tức gọi: “Mẹ!” Cậu vui vẻ chạy tới, đã lớp 2 rồi, dáng người cao như , mở miệng chuyện vẫn rất trẻ con.
Lục Ngọc hỏi: “Như thế nào, đã chuẩn bị xong chưa?”
Chẳng mấy chốc, huấn luyện viên Lộc cũng tới : “Cô yên tâm, Tích Niên là tới lấy giải.”
Huấn luyện viên Lộc rất tự nhiên, đây là học trò đắc ý của ta, danh tiếng xuất chúng ở trường thể thao.
Phó Tích Niên có thể lấy giải về trong tất cả các cuộc thi ở tổ thiếu niên. Thời gian dài, càng nhiều người chọn hạng mục đội xạ kích.
Ngược lại càng dễ sàng lọc nhân tài.
Lục Ngọc : “Vất vả cho huấn luyện viên Lộc rồi.”
Huấn luyện viên Lộc : “Vẫn là bản thân em ấy tự nỗ lực.”
Làm ngành thể thao chính là huống này, có một số cái nỗ lực thật sự không thể bù vào thiên phú .
Hạt giống tốt giống như Phó Tích Niên, rất nhiều huấn luyện viên bắn cung đều hận không thể nhận cậu học trò.
Nhưng bị huấn luyện viên Lộc ngăn lại, chắc, ta nhiều năm như mới tìm một hạt giống tốt, sao có thể để người khác hớt tay trên.
Bạn thấy sao?