Nam Nữ Phụ Sao [...] – Chương 479

Lục Ngọc , còn chưa cúp máy liền nghe con trai ở đầu bên kia vui vẻ tuyên bố với tất cả mọi người: “Tôi sắp trai rồi!”

Lục Ngọc chỉ nghe ngữ khí cũng có thể tưởng tượng hình ảnh, cũng khẽ một tiếng!

Lục Ngọc báo tin mang thai cho con trai biết, Phó Cầm Duy thì báo tin cho cha mẹ ở quê. Họ vừa nghe Lục Ngọc mang thai, lập tức không ngồi yên nữa.

Nhất quyết muốn mua vé tới xem.

Kể từ lần mang thai trước của Lục Ngọc đã rất lâu rồi, hoàn toàn coi là bà mẹ mới.

Mẹ chồng Tiêu Thái Liên cùng mẹ Lục cũng không biết thương lượng thế nào, dù sao họ tới chung.

Đều chưa từng đi xa bao giờ, vừa mua vé máy bay vừa ngồi tàu lửa, một đường đi tới! Phó Cầm Duy và Lục Ngọc đón họ ở sân bay.

Xa xa đã thấy, họ cầm đường đỏ, trứng gà, còn có các loại rau khô, hai người đều xách túi lớn túi nhỏ.

Phó Cầm Duy : “Xách nhiều đồ như đi máy bay cũng quá mệt rồi, lần sau không cần đâu ạ! Những thứ này Thâm Quyến đều có.”

Tiêu Thái Liên : “Đồ mua bên ngoài đâu có ngon bằng đồ nhà .”

Lục Ngọc : “Các mẹ đều tới cả, trong nhà vẫn ổn chứ?”

Tiêu Thái Liên : “Người trong nhà cũng muốn tới, bảo mẹ tới xem trước, tiệm ma lạt thang bên đó quá bận, không thể bỏ đi !”

Bây giờ đất trong thôn đều cho người khác , chuyên môn ăn trong huyện. Cuộc sống của nhà ai cũng tốt lên!

Tiêu Thái Liên : “Bọn mẹ đợi chăm con ở cữ xong sẽ về.”

Lục Ngọc : “Đâu có cần người chăm ạ, con cũng không phải chưa từng sinh.”

Lục Ngọc lại mẹ ruột mình: “Chuồng heo nhà mình thì sao ạ?”

Mẹ Lục : “Cha con đã hai người cho heo ăn, cũng không cần mẹ nữa, cho dù cần, mẹ cũng không về!” Bà muốn xem đứa bé trong bụng chào đời.

Lục Ngọc không ngờ trong nhà xem trọng như , lập tức cũng có áp lực lớn: “Chỉ là mang thai thôi, cũng không có gì.”

Tiêu Thái Liên không đồng , : “Mang thai luôn là chuyện lớn nhất của phụ nữ.” Sau đó Phó Cầm Duy : “Con nhất định phải chăm sóc tốt vợ con, không thể để nó bực bội biết không? Nếu không mẹ nhất định sẽ đánh con!”

Phó Cầm Duy bây giờ lại sắp cha, nụ trên mặt chưa từng tắt, vừa nghe mẹ như , : “Được, sau này ấy chính là lão đại nhà con!”

Tiêu Thái Liên hỏi: “Tích Niên biết không? Nó thích em trai hay là em ?”

Lục Ngọc : “Nó biết rồi, còn rất vui nữa, một lòng muốn trai! Em trai em đều .” Nghe Lục Ngọc như , nhớ tới Tiểu Tích Niên, cũng đều bật .

Đứa trẻ này muốn , đã sắp thành chấp niệm rồi!

Hết cách, trước nó có tận bảy người trai, nó thực sự không ra uy .

Phó Cầm Duy lại hỏi thăm hình học tập của các cháu.

Thật sự giống như Tiêu Thái Liên , hình như chất xám cả nhà đều dồn lên đầu Phó Cầm Duy hết, những người khác học tập cũng rất nỗ lực, cùng lắm cũng chỉ tầm trung.

Lời này nghe rất quen thuộc, lại nhớ tới Phó Tích Niên, Phó Cầm Duy : “Đợi một thời gian nữa đón con trai tới.”

Lục Ngọc : “Không cần, tuổi này của nó chính là tuổi hoạt bát, ở đó để bọn trẻ chơi với nó đi!”

Lục Ngọc biết rõ, con phải huấn luyện, nghỉ ngược lại càng bận.

Phó Cầm Duy nghe cũng không gì nữa.

Ở trên xe, Tiêu Thái Liên với mẹ Lục phong cảnh bên ngoài, ai cũng tới cảm thán.

Thành phố lớn thật khác hẳn, hai bên đều là nhà cao tầng san sát, thật sự cực kỳ chấn kinh.

Rất nhanh xe đã vào biệt thự nhà họ.

Hoa tươi đầy sân đua nhau nở rộ, quá đẹp.

Trước khi Tiêu Thái Liên và mẹ Lục tới đều nghe những người từng đến vùng ngoài kia , nhà ở bên ngoài chật hẹp, không bằng thôn.

Bây giờ thấy chỉ cảm thấy những người đó toàn bậy, ở đây tốt gấp mười thôn.

Đặc biệt là hoa cỏ, trông rất thích, Tiêu Thái Liên : “Hận không thể chụp lại!”

Phó Cầm Duy : “Có thể, trong nhà vừa hay có máy chụp hình!” Nói xong liền đi lấy, máy chụp hình bây giờ vẫn là cuộn phim.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...