Chụp cho họ vài tấm trong vườn hoa, có ảnh chụp riêng từng người, có vài ảnh chụp chung, chụp liền một cuộn.
Nói đợi khi họ về cầm về cho người nhà xem.
Sau đó lại đi vào, Lục Ngọc đã chuẩn bị sẵn phòng cho hai người, sắp xếp họ ổn thỏa!
Hai người này không ở không , chẳng mấy chốc lại chui vào bếp nghiên cứu, qua một lúc liền bưng một bát canh ra.
Lục Ngọc dùng ánh mắt cầu cứu Phó Cầm Duy, Phó Cầm Duy lại như không thấy, sau cùng miễn cưỡng ăn hai miếng, mới thôi.
Đợi buổi tối về phòng, Lục Ngọc lấy tay nhéo vào cánh tay Phó Cầm Duy: “Vừa nãy sao không giúp em?”
Phó Cầm Duy: “Hả?”
Lục Ngọc biết đang giả ngốc, rất tức giận, vừa nhéo vừa cắn, qua một lúc, Phó Cầm Duy : “Quả nhiên phụ nữ mang thai liền hung dữ lên!” Nhưng ngữ khí lại rất hưởng thụ.
Lần này mang thai Lục Ngọc vô cùng vất vả, ba tháng đầu vẫn luôn có phản ứng thai kỳ rất nghiêm trọng.
Phó Cầm Duy bởi vì vợ mang thai, từ chối hết tất cả buổi xã giao không quan trọng.
Mỗi ngày đều ở nhà.
Lục Ngọc có hơi nhớ con trai, ôm huy chương của con trai.
Sau khi mang thai, luôn đa sầu đa cảm.
Phó Cầm Duy cũng có thể cảm nhận , đi tới trường đón con trai. Phó Tích Niên vui vẻ quay về cho mẹ cậu một bất ngờ.
Quả nhiên thấy con trai, Lục Ngọc khá hơn một chút.
Phó Tích Niên thấy bụng của mẹ hơi nhô lên, : “Năm đó con cũng như chào đời sao?”
Lục Ngọc gật đầu.
Phó Tích Niên rất nghiêm túc dán tay lên, muốn chuyện với đứa bé bên trong. Cái gì cũng , muốn dẫn đứa bé trong bụng lấy huy chương.
Hai mẹ con chơi rất vui.
Hai người chuyện xong, chẳng mấy chốc, Phó Cầm Duy bưng một hộp trái cây tới, từ sau khi Lục Ngọc mang thai, trong nhà thường chuẩn bị trái cây tươi.
Lục Ngọc lấy mấy cái cho con trai, mình cũng ăn mấy cái.
Rất nhanh liền có hơi buồn ngủ, Phó Cầm Duy thấy, lập tức gọi con trai sang một bên.
Lục Ngọc mơ mơ hồ hồ thấy hai cha con này biến mất, tò mò đi ra, lại nghe Phó Cầm Duy kiên nhẫn hỏi con trai: “Dạo này học hành thế nào?”
Phó Tích Niên vô cùng chột dạ.
Phó Cầm Duy : “Con trai, cha thường thấy mẹ con cầm một tấm huy chương của con, là huy chương gì?”
Phó Tích Niên hoàn toàn không phát giác cha cậu đang dò thám cậu, : “Huy chương bắn cung!”
Phó Cầm Duy kinh ngạc: “Con còn biết bắn cung?”
Nhắc tới cái này, Phó Tích Niên rất kiêu ngạo: “Con vô cùng lợi !” Nói xong lại khoe khoang.
Lục Ngọc ở bên cạnh có hơi bất lực, Phó Cầm Duy đen tối lại xảo trá, sao con trai ruột lại ngốc ngốc.
Ngay cả dò thám đơn giản như đã có thể dò ra tận cùng.
“Ồ, hóa ra con đi học bắn cung!” Phó Cầm Duy .
Phó Tích Niên lập tức không dám tin cha.
Lục Ngọc ở một bên đỡ trán, thằng con trai ngốc này, chút bí mật như cũng bới ra rồi.
Phó Cầm Duy cũng hiểu, cậu còn tham gia tập huấn của đội tuyển quốc gia, chẳng trách tuần nào cũng không về.
Phó Cầm Duy không sao, đi học đi! Con trai vẫn ngơ ngác rời đi.
Phó Cầm Duy đứng dậy liền thấy Lục Ngọc đứng một bên nghe trộm, ánh mắt chột dạ giống hệt con trai.
Phó Cầm Duy tức giận lại buồn : “Hai người, không chút chuyện tốt gì cả!”
Cho dù con trai muốn học, cứ với , còn có thể không đồng ý sao! Cứ muốn lặng lẽ hành .
Phó Cầm Duy : “Không tồi.”
Lục Ngọc : “Huấn luyện viên của nó nó là thiên tài!”
Phó Cầm Duy : “Vốn dĩ muốn dẫn nó theo bên cạnh, dạy nó ăn!” Trong nhà tài sản không ít, dĩ nhiên phải dạy từ sớm.
Nhưng con trai còn là người bận rộn.
Lục Ngọc : “Con còn nhỏ, nghĩ xa quá rồi.”
Phó Cầm Duy thủ thỉ bên tai Lục Ngọc: “Xem ra con trai lớn không có hứng thú gì với những thứ này của , chỉ có thể bồi dưỡng em bé trong bụng này từ nhỏ thôi.”
Anh gửi gắm hi vọng rất nhiều với đứa trẻ trong bụng Lục Ngọc.
Mười tháng mang thai luôn là chuyện không dễ, cuối cùng Lục Ngọc sinh một con , đặt tên mụ là Nữu Nữu, tên thật là Phó Uyển Phi.
Tin tức truyền về quê nhà, nhà họ Phó đều bùng nổ. Nhiều năm như , trên dưới đều mong ngóng một đứa con . Lục Ngọc sinh ra, một nam một nữ vừa hay gom thành một chữ tốt, có thể là viên mãn.
Bạn thấy sao?