Năm Tháng Của Sân [...] – Chương 1

Phó Trầm Nghiễn lần đầu tiên một nữ thư ký.

Tôi hỏi ta ấy là ai, ta là em họ xa.

Anh ta cho phép ấy mặc đồ ngủ của tôi, nằm trên giường của tôi và đăng ảnh lên mạng xã hội, hết lần này đến lần khác thách thức địa vị chính thất của tôi.

Cho đến khi tôi ném đơn ly hôn vào mặt ta.

Anh ta hỏi tôi: “Tại sao?”

Tôi khẽ bên tai ta: “Bởi vì… tôi cũng có một người họ xa.”

1

Khi tôi đến văn phòng tìm Phó Trầm Nghiễn, vừa vặn bắt gặp một đang cúi người cởi cúc áo vest cho ta.

có gương mặt thanh tú, nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên khuôn mặt hơi ửng hồng, trông còn chưa đến hai mươi.

Tôi sững người một chút, trong đầu lướt nhanh một vòng — công ty không có người này.

“Chị không thể ăn mặc thế này mà vào văn phòng tổng giám đốc Phó.”

Giọng ấy còn non nớt, đầy nghiêm túc.

“Không sao, ấy là vợ tôi.” Phó Trầm Nghiễn để mặc cho ấy cởi áo khoác ngoài.

Trong mắt thoáng qua một tia thất vọng, đánh giá tôi từ đầu đến chân.

Tôi hớn hở chạy đến tìm Phó Trầm Nghiễn, muốn báo cho biết thí nghiệm bị kẹt lâu nay cuối cùng đã thành công, đến mức còn chưa kịp thay áo blouse.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi thấy khó hiểu.

“Cô ấy là ai?” Tôi thắc mắc hỏi.

vừa định mở miệng, Phó Trầm Nghiễn lạnh nhạt đáp: “Em họ xa.”

khẽ bĩu môi, có vẻ không hài lòng với câu trả lời đó.

Tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Mấy ngày trời vùi đầu trong phòng thí nghiệm, tôi không ngờ Phó Trầm Nghiễn lại bắt đầu dùng nữ thư ký từ khi nào.

Tôi và ta là học đại học.

Thời sinh viên bài tập nhóm, ấy luôn có nhiều ý tưởng kỳ lạ, còn tôi thì giúp hiện thực hóa chúng.

Chúng tôi phối hợp ăn ý, hoàn thành từng nhiệm vụ một cách xuất sắc.

Sắp tốt nghiệp, nhướng mày hỏi tôi: “Chúng ta hợp nhau thế này, hay thử xem sao?”

Kết hôn xong, luôn tự giữ mình trong sạch, chưa bao giờ vượt giới hạn.

Chúng tôi không có nồng nhiệt, có sự an toàn tuyệt đối.

Tôi cởi áo blouse, tiện tay treo cạnh áo vest của Phó Trầm Nghiễn.

Ngồi xuống sofa.

kia vẫn đứng nguyên đó, không có ý định rời đi.

Tôi âm thầm thở dài, nhớ đến Trần trợ lý trước đây tinh ý bao nhiêu.

“Tên gì, em ?” Tôi chằm chằm ta.

“Tôi là Tô Vãn Ninh, em của Tô Vãn Kiều, gọi Phó là rể.”

Khóe môi ta cong lên, giọng điệu kiêu ngạo, hoàn toàn không thấy mình đường đột.

“Cô thay chị mình đám cưới âm sao?” Tôi châm chọc, giọng đầy khó chịu.

Tô Vãn Kiều là mối đầu của Phó Trầm Nghiễn.

Một vụ tai nạn xe, ấy chết ngay lúc họ nhau sâu đậm nhất.

Đó là nỗi đau sâu thẳm nhất của , tôi chưa bao giờ chủ nhắc tới.

Nhưng tôi chấp nhận cho tưởng nhớ, mỗi dịp giỗ tôi đều chuẩn bị món bánh cua vàng mà Tô Vãn Kiều thích nhất.

Thế mà bây giờ, Tô Vãn Ninh lại coi tôi như người ngoài.

Tôi muốn cho ta biết rõ ai mới là Phó phu nhân hiện tại.

Bị tôi đâm trúng, ta á khẩu, mặt đỏ bừng.

Phó Trầm Nghiễn đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, gương mặt đầy khó chịu.

Nhà họ Phó.

“Sao không có cháo kê?” Giọng Phó Trầm Nghiễn trầm xuống.

Dạ dày không tốt, buổi tối tôi luôn nấu cho một bát cháo kê.

Thấy tôi im lặng hồi lâu, bước đến ôm tôi từ phía sau, dịu dàng hỏi:

“Làm sao ?”

Tôi khựng lại một chút: “Anh sao không trực tiếp với em?”

Anh lập tức hiểu ra tôi đang nhắc đến Tô Vãn Ninh.

Tôi chưa bao giờ là người nhỏ nhen.

Nếu ngay từ đầu thành thật với tôi, tôi cũng sẽ không tức giận đến thế.

Chúng tôi luôn tin tưởng lẫn nhau.

Là người , cũng là đồng hành.

Nhưng lần này, vì Tô Vãn Ninh.

Lớp băng vững chắc giữa chúng tôi bắt đầu xuất hiện những vết nứt, như sắp sụp đổ.

Anh nhận ra cảm của tôi, bất lực :

“Anh thật sự chỉ xem ấy như em .”

“Chỉ là biết mấy năm nay ấy sống không tốt, trong lòng có chút áy náy, thôi.”

Nói rồi, xoay tôi lại, nắm lấy tay tôi, nghiêm túc thẳng vào mắt tôi:

“Anh từng Vãn Kiều.”

“Nhưng bây giờ, người là em.”

“Chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi, Thẩm Thanh.”

Tôi , ánh mắt kiên định, giọng vô cùng chân thành.

Tôi nghĩ lại những năm ở bên Phó Trầm Nghiễn.

Anh đã cho tôi đủ dũng khí và sự vững tin.

Tôi có thể thoải mái những điều mình muốn.

Lần này… có phải tôi phản ứng thái quá rồi không?

Đối với một , chị chết thảm, cha mẹ chịu không nổi đả kích lần lượt qua đời,

khi đó ấy chỉ mới mười ba tuổi.

Một mình lảo đảo bước đến ngày hôm nay.

Có phải tôi đã quá khắt khe với ấy rồi không?

Tôi và Phó Trầm Nghiễn mỗi người nhượng một bước.

Phó Trầm Nghiễn cho Tô Vãn Ninh nghỉ việc, không thư ký nữa.

Anh để ấy đi theo tôi.

Anh tôi bận rộn thí nghiệm mỗi ngày, cần một người trợ giúp.

Tôi dẫn Tô Vãn Ninh đến phòng thí nghiệm.

Trên gương mặt ấy hiện lên vẻ thông minh, học rất nhanh.

Nhưng chuyện thí nghiệm này, nếu không có nền tảng, thì khó mà hiểu logic đằng sau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...