Năm Tháng Của Sân [...] – Chương 2

2

Cô ấy có thể thấy tôi gì, không hiểu tôi đang gì.

Nhìn ánh mắt dần trở nên mơ hồ của ấy,tôi bảo lên máy tính trong văn phòng tôi tìm video học tập.

Cô ngoan ngoãn đi ngay.

Nhưng chẳng bao lâu sau, lại xuất hiện sau lưng tôi.

Giọng âm trầm : “Chị không thấy những ngày tháng tốt đẹp này của chị… là ăn cắp mà có sao?”

Tôi kinh ngạc vì sao ấy lại đột nhiên ra những lời như .

Tôi dừng tay đang thí nghiệm, vừa tháo găng tay vừa ấy.”Ý em là gì?”

Cô ấy nghiến răng, gương mặt đầy không cam lòng:”Với xuất thân như chị, gia đình như chị, chị căn bản không xứng với Trầm Nghiễn ca ca.”

Tôi bật chua chát, thì ra trong lòng ấy nghĩ như .

Quá khứ của tôi, ấy sao biết .

Nghĩ đến việc vừa rồi ấy dùng máy tính của tôi, tôi lập tức hiểu ra.

Tôi giật găng tay xuống, lạnh giọng :

“Tôi bảo em đi in tài liệu, chứ không phải bảo em lục lọi chuyện riêng tư của tôi!”

Sau khi mẹ tôi bị bệnh nặng, bà bắt tôi mỗi ngày đều phải chụp một tấm ảnh gửi cho bà.

Bà in ảnh ra, dán vào trong cuốn nhật ký.

Bà sợ sau này không thể ở bên tôi.

Những lời muốn , bà đều viết hết vào trong cuốn nhật ký đó.

“22 tuổi, Thanh Nhi của mẹ đã tốt nghiệp chưa?”

“27 tuổi, Thanh Nhi của mẹ đã kết hôn chưa?”

Mẹ đã viết rất nhiều, rất nhiều.

Mỗi lần buồn, tôi mở cuốn nhật ký đó ra, luôn cảm thấy như mẹ vẫn còn ở bên cạnh mình.

Tôi hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Vốn định vài lời nặng nề, chỉ vừa quát khẽ một tiếng, ấy đã sợ run cả người.

Nếu cha mẹ ấy còn sống, thì ấy cũng sẽ là đứa con thương, nâng niu hết mực trong gia đình.

Tôi nuốt hết những lời trách móc định ra vào trong bụng.

Có lẽ vì nghĩ đến mẹ, hoặc cũng có thể là vì bị Tô Vãn Ninh cho tức giận, kỳ kinh nguyệt lần này đau hơn hẳn mọi lần trước, tôi đành về nhà nằm nghỉ.

Đang nấu nước đường đỏ, kỹ sư trong nhóm — Lý Giai gọi điện tới, mọi người trong đội đều quen gọi ấy là Lý công.

“Chị Thanh, Vãn Ninh muốn học vài thao tác đơn giản, muốn vào phòng thí nghiệm.”

“Em sợ không an toàn lắm, có nên cho ấy vào không?”

Tô Vãn Ninh đúng là thông minh, trí thông minh của ấy chưa bao giờ dùng đúng chỗ.

Tôi nghĩ một chút, rồi với Lý công:

“Cứ để ấy học, chị nhớ trông chừng ấy là .”

Cúp điện thoại, tôi thật sự không đoán nổi lần này Tô Vãn Ninh lại định giở trò gì.

Nghĩ mãi cũng chẳng ra, tôi dứt khoát không nghĩ nữa.

Ngủ một giấc mơ màng, tỉnh dậy tôi tiện tay lướt điện thoại.

Bài đăng trên WeChat của Tô Vãn Ninh đập ngay vào mắt tôi.

“Không còn là bị thương mà chẳng ai thương nữa rồi nha!”

Kèm theo đó là một tấm ảnh — một bàn tay bị bỏng phồng rộp, đang bôi thuốc.

Tôi phóng to ảnh, thấy vết sẹo nơi cổ tay bàn tay đang bôi thuốc, tôi nhận ra ngay lập tức.

Đó là vết sẹo của Phó Trầm Nghiễn. Là vết mà ngày Tô Vãn Kiều qua đời, đã tự rạch lên cổ tay mình.

Buổi tối hôm đó, Phó Trầm Nghiễn trở về.

Anh kéo lỏng cà vạt, đứng trước cửa sổ sát đất, đôi chân dài thẳng tắp, im lặng không một lời.

Anh vốn không phải kiểu người hay thay đổi thất thường, chắc chắn là vì chuyện của Tô Vãn Ninh mà tức giận.

Tôi đưa cho một cốc nước: “Sao ?”

Anh không nhận, chỉ ra ngoài cửa sổ thật lâu, rồi bất ngờ quay sang tôi.

Như thể đã nhẫn nhịn quá lâu, cuối cùng sắp bùng nổ.

Nhưng khi mở miệng, giọng vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Anh tưởng hôm qua chúng ta đã rõ ràng rồi.”

Anh đang cố gắng kìm nén, tôi vẫn thấy cơn giận đang âm ỉ.

“Tại sao em lại nhắm vào Vãn Ninh?”

Tôi mở to mắt, hoàn toàn không thể tin nổi.

Khả năng đảo trắng thay đen của Tô Vãn Ninh đúng là lợi .

Tôi đặt mạnh cốc nước xuống, thủy tinh va vào mặt bàn đá cẩm thạch vang lên tiếng “cạch” giòn tan.

“Anh nghĩ là em cố ta bị bỏng chắc?”

Tôi không thể tin nổi, chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, mà đã trở nên xa lạ với tôi đến mức này.

“Một người mới chẳng biết gì như ta, mà lại để mặc ta ở trong phòng thí nghiệm một mình?”

Lý công việc luôn có trách nhiệm, chị ấy sẽ không bao giờ để Tô Vãn Ninh một mình trong phòng thí nghiệm.

“Là ta tâm tư bất chính.” Tôi cố gắng giải thích cho Phó Trầm Nghiễn hiểu.

Nhưng chỉ khẽ khổ, lắc đầu:

“Em không dung Vãn Ninh, cũng không cần phải kéo cả nhóm nhỏ của em cùng lập ấy.”

Cơn đau âm ỉ dưới bụng vẫn chưa tan, tôi thở dài một hơi, cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...