Năm Tháng Của Sân [...] – Chương 7

7

Trước đây tôi từng nhiều lần cộng tác với Diễn đàn Tri thức Mới, mỗi lần thuyết trình xong đều nhận phản hồi rất tốt.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Tô Vãn Ninh đã nhận thư mời chính thức.

Phó Trầm Nghiễn còn đặc biệt gọi Lý công vào văn phòng, cẩn thận dặn dò:

“Phải dạy cho Vãn Ninh thành thục mọi thứ.”

Tô Vãn Ninh cũng không đến mức quá ngu dốt, ta bảo Lý công viết một bản thảo chi tiết từng chữ, kèm theo cả bộ câu hỏi có thể sẽ bị hỏi đến.

Bao nhiêu thuật ngữ học thuật khô khan khó nhằn, đối với ta chẳng khác nào sách trời.

Thế mà ta vẫn có thể học thuộc trôi chảy đến , cũng coi như đã cố gắng hết sức rồi.

Trong văn phòng tổng giám đốc, sắc mặt Phó Trầm Nghiễn tối sầm.

Lý công đứng ngay ngắn trước mặt , không dám thở mạnh.

Phó Trầm Nghiễn chỉ lặng lẽ ấy, không một câu.

Ánh mắt sắc bén đó, giống như muốn xuyên thấu .

Thà chết cho xong, còn hơn đứng đây chịu đựng cảm giác bị tra tấn này.

Lý công cắn răng, liều mình :”Phó tổng, tôi không Tô quản lý.”

Nói rồi, chị lấy ra bản thảo từng chữ và bộ câu hỏi chuẩn bị cho Tô Vãn Ninh.

“Anh cũng là người trong nghề, vừa là biết ngay tôi chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức nào.”

“Ngay cả ‘câu trả lời đa năng’ đó, tôi cũng đã nhắc ấy, không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối đừng dùng.”

Lý công không hề dối.

Từ nguyên lý thí nghiệm, phân tích dữ liệu, cho đến phần thảo luận kết quả, từng bước đều chị giải thích cực kỳ chi tiết.

Thậm chí một số thí nghiệm do chính tôi thiết kế, tôi cũng đã chỉ rõ ràng cho Lý công.

“Những câu mà chị Thanh hỏi ấy, thật sự không tính là vấn đề gì lớn!” Lý công với vẻ vô tội.

Phó Trầm Nghiễn tất nhiên hiểu điều đó.

Anh học đại học ngành y, dù thời sinh viên từng ăn chơi, không chăm chỉ học hành, những kiến thức cơ bản về học thuật, vẫn nắm .

Những câu hỏi này đều là kiến thức nhập môn cơ bản nhất, không ai coi chúng là trọng điểm cả.

Suy cho cùng, tất cả đều do Tô Vãn Ninh tự màu, không hiểu mà cứ ra vẻ hiểu biết.

Thực lực không đủ để khớp với tham vọng.

Cuối cùng, càng trèo cao, thì ngã càng đau.

Dưới áp lực dư luận, Phó Trầm Nghiễn để Lý công viết một bài đăng đính chính.

Trong đó nêu rõ:Cấu trúc nghiên cứu và các thí nghiệm chính đều do Thẩm Thanh hoàn thành.

Phần tổng hợp dữ liệu và viết luận văn do Lý Giai đảm nhận.

Tô Vãn Ninh chỉ đóng vai trò đại diện trình bày báo cáo.

Phó Trầm Nghiễn muốn giảm thiểu tổn danh tiếng cho Tô Vãn Ninh ở mức thấp nhất.

Nhưng những lão học giả trong giới học thuật đâu có ngu ngốc.

Những tấm poster ghi tên Tô Vãn Ninh là “người phụ trách dự án” đã dán khắp nơi từ lâu.

Trên mạng, khắp nơi đều là các bài đăng tố cáo Tô Vãn Ninh gian lận học thuật.

Cư dân mạng còn đặt cho ta một biệt danh cực kỳ chua chát — “Đát Kỷ học thuật”.

Khi nhận cuộc gọi từ Phó Trầm Nghiễn, tôi đang ở nhà họ Phó kiểm kê đồ đạc.

Nửa tháng không về, căn nhà này bỗng thấy có chút xa lạ.

“Tôi đang ở nhà , vừa hay tôi cũng có chuyện muốn với .” Tôi lạnh lùng cúp máy.

Khi Phó Trầm Nghiễn về đến nơi, thấy trong nhà gần như chẳng còn dấu vết gì của tôi.

Anh đứng cách tôi một bước, ánh mắt đơn, tỉ mỉ những vali phía sau lưng tôi.

Tôi đưa bản thỏa thuận ly hôn, đột nhiên ôm chầm lấy tôi, giọng nghẹn lại, hiếm khi mang theo tiếng nức nở:

“Chúng ta đừng cãi nhau nữa, không?”

Anh hít một hơi thật sâu, ôm tôi càng chặt hơn.

“Muộn rồi.” Tôi không biểu lộ cảm .

Rồi kề sát bên tai , khẽ thì thầm:

“Tôi… đã người khác rồi.”

Đôi mắt bỗng đỏ rực, bàn tay siết chặt vai tôi, như muốn nghiền nát tôi trong vòng tay.

“Là ai?” Anh gằn giọng.

Tôi thẳng vào mắt , khóe môi cong lên đầy trêu chọc:”Một… người họ xa thôi mà.”

Căng thẳng tích tụ trong cuối cùng cũng lỏng ra, ánh mắt như muốn vỡ tan, giọng khàn đặc:

“Thẩm Thanh, đừng nữa, không?”

“Em biết không, khi thấy em ở diễn đàn, đã vui mừng đến mức chỉ muốn lập tức ôm chặt lấy em.”

“Anh và Vãn Ninh… từ đầu đến cuối chưa từng có gì cả.”

Tôi bật lạnh.”Chưa từng có gì?”

“Chưa từng có gì mà để ta mặc đồ ngủ của tôi, nằm trên giường của chúng ta chụp ảnh đăng mạng?”

“Chưa từng có gì mà cách chức tôi, đề bạt ta quản lý bộ phận R&D?”

“Chưa từng có gì mà tại sao luôn chọn tin ta, chứ không bao giờ tin… chính vợ mình?”

Ánh mắt Phó Trầm Nghiễn tối lại, tôi đầy xót xa:

“Anh có thể giải thích.”

“Hôm đó Vãn Ninh bị thương, bác sĩ không đụng nước, nên mới đưa ta về nhà chúng ta.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...