Tối hôm đó, Lương Trí Tân đi về, thấy trong nhà không có bữa cơm nào chờ sẵn, hành lý của tôi và Đoá Đoá cũng không còn, căn nhà bỗng trống trải hẳn.
Anh ta gọi cho tôi, giọng tức tối:
“Kiều Ý, đi đâu rồi? Cơm cũng không nấu! Muốn để tôi chết đói à? Cô có biết nhà bị trộm không?!”
Tôi bình thản đáp:
“Không bị trộm đâu, tôi chỉ dọn ra ngoài với Đoá Đoá thôi. Lương Trí Tân, tôi đã là muốn ly hôn. Anh tưởng tôi à?”
Anh ta càng giận:
“Cô điên rồi à? Không có tôi thì nuôi Đoá Đoá kiểu gì? Ăn gì, uống gì?”
Tôi mắng thẳng:
“Tôi có tay có chân, kiếm bao nhiêu việc bán thời gian chẳng ! Không ly hôn để gì? Đợi tôi rồi kế thừa tài sản chắc?”
Tôi gửi luôn đoạn chat cho ta:
“Tôi đã thu thập đủ bằng chứng! Nếu ngày mai không đến cục dân chính ký đơn ly hôn, tôi sẽ gửi hết những thứ này đến chỗ của ! Để tất cả đồng nghiệp và sếp của biết rõ bộ mặt thật của loại súc sinh như !”
Với loại người như Lương Trí Tân, thứ ta sợ nhất chính là bị bóc trần bộ mặt giả tạo.
Có điểm yếu của ta trong tay, tôi biết ta không dám không đến.
Quả nhiên, hôm sau Lương Trí Tân xuất hiện để ký thỏa thuận ly hôn.
Theo quy định, 30 ngày sau phải đến một lần nữa, nếu vẫn quyết định thì mới chính thức hoàn tất thủ tục.
Tôi lạnh lùng :
“Nhà, xe đều là của , tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần đưa Đoá Đoá đi.”
Lương Trí Tân tôi, bỗng nở một nụ âm hiểm:
“Không . Con tôi, tôi nhất định phải giành quyền nuôi.”
Tôi nổi giận:
“Anh chưa từng chăm sóc con dù chỉ một ngày, lấy quyền nuôi thì cũng vô ích!”
Tôi thừa biết, sau khi ly hôn, Lương Trí Tân sẽ nhanh chóng tìm người mới.
Anh ta vốn chẳng thích con , sao lại muốn mang con riêng của vợ cũ đi để tự rước phiền phức?
“Đúng, tôi không định nuôi. Nhưng tôi có thể bảo mẹ tôi lên thành phố trông con,” Lương Trí Tân thong thả , “Dù sao muốn Đoá Đoá, thì tôi sẽ không để như ý!”
Người đàn ông này đã thối nát đến mức mùi hôi cũng xuyên qua cả lớp da thịt.
Chỉ để khiến tôi đau khổ, ta nhất quyết muốn chia cắt hai mẹ con tôi!
Cho dù cả hai chúng tôi đều biết rõ, về tay ta, Đoá Đoá nhất định sẽ bị thiệt thòi!
Tôi cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa.
Lương Trí Tân nắm điểm yếu của tôi, càng nhăn nhở:
“Kiều Ý, chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác! Cô lại không có công việc đàng hoàng, lấy gì nuôi Đoá Đoá!
Thôi , 30 ngày sau đến thủ tục ly hôn, tiện thể mang Đoá Đoá đến cho tôi luôn!”
Anh ta nghênh ngang bỏ đi, chỉ để lại tôi đứng đó tức giận đến run rẩy.
Muốn mang Đoá Đoá đi sao?
Mơ đi!
13
Đã chuyện vỡ lở rồi thì chẳng còn gì để giữ.
Tôi thẳng tay gửi toàn bộ file ghi lại các đoạn chat đến đơn vị công tác của Lương Trí Tân.
Chuyện giật gân ai cũng thích hóng, chỉ qua một đêm, Lương Trí Tân đã nổi tiếng — mà là nổi tiếng theo cái cách tệ nhất.
Những đồng nghiệp trước kia thân thiện giờ trừng mắt ta, chức vụ vốn sắp đề bạt thì bay mất, sếp từng đánh giá cao giờ chỉ biết lắc đầu:
“Tiểu Lương, cậu thật khiến người ta thất vọng! Thu dọn đồ đi, cậu bị đơn vị cho nghỉ việc!”
Lương Trí Tân tức điên, gọi cho tôi quát ầm lên:
“Kiều Ý, nhất định phải hủy hoại tôi sao?”
Tôi lạnh giọng:
“Đã tranh giành quyền nuôi con, thì tôi phải tung hết những lá bài có lợi ra chứ!
Lương Trí Tân, chính mới là người định hủy hoại Đoá Đoá!
Tôi cho biết, nếu không nhường quyền nuôi con cho tôi, tôi sẽ kéo nhau ra tòa! Tôi sẽ để cả thành phố biết cái đồ ‘phượng hoàng nam’ như đáng khinh thế nào!
Hút máu vợ, còn mưu tài mạng — Lương Trí Tân, đáng đời lắm!”
Tất cả ấm ức và căm phẫn nhiều ngày qua, lúc này tôi xả ra hết.
Bên kia tức đến mất lý trí:
“Được, ! Kiều Ý, cứ chờ đấy!”
Điện thoại bị cúp. Tôi màn hình, thoáng thấy bất an.
Nhưng rất nhanh, đến giờ tan học của Đoá Đoá, tôi gạt bỏ hết lo lắng, đứng ở cổng trường mầm non, nóng ruột tìm bóng con.
Đoá Đoá giáo dắt ra, vừa ló đầu đã vẫy tay gọi: “Mẹ ơi, con ở đây này!”
Bất ngờ, từ bên cạnh có một bóng người lao ra, cầm dao đâm thẳng về phía con bé.
Là Lương Trí Tân!
Vừa vung dao, ta vừa gào: “Tao sẽ mày, con tiện nhân nhỏ! Rồi cả con đàn bà lớn kia!”
Lưỡi dao bạc sáng lóe dưới ánh mặt trời, tôi sợ đến hét thất thanh: “Đoá Đoá!!”
Cô giáo trẻ dẫn con tôi thấy hình nguy hiểm, lập tức ôm Đoá Đoá ngã sang bên, vẫn bị dao rạch trúng cánh tay.
Bảo vệ lập tức lao tới, vung cây đinh ba xông vào.
Lương Trí Tân biết nếu hôm nay không thành công thì sẽ chẳng còn cơ hội, liền giơ dao lao thẳng về phía tôi.
Đám đông hoảng loạn hét lên, chen nhau bỏ chạy, mấy đứa nhỏ bị xô ngã, thương tích khắp nơi.
May là cây đinh ba nhanh hơn hắn.
Lương Trí Tân bị ép xuống đất, trông như một con thú dữ mắt đỏ ngầu.
“Kiều Ý! Cô đã hủy hoại công việc của tôi! Cái đơn vị mà tôi vất vả mới vào cũng bị đuổi! Cô hủy tôi, tôi sẽ ! Giết !”
Đoá Đoá loạng choạng chạy đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi khóc nức nở:
Bạn thấy sao?