Nàng Hầu Đào Tẩu – Chương 13

13

Lông mày và đôi mắt của Giản Giản có bảy phần giống Thẩm Ánh An, khuôn mặt giống ta.

Dù thế nào cũng không thể chối cãi .

Ta ôm chặt con , sợ rằng khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị hắn cướp mất.

Thẩm Ánh An ngồi xổm xuống, đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Giản lại sợ nước mưa trên tay ướt mặt con bé nên chỉ dừng lại giữa không trung.

Giọng dịu dàng đến mức không giống ai, mang theo ý nịnh nọt:

"Vừa thấy con đã thấy quen quen nên mới nhận kẹo mạch nha của con."

"Giản Giản, ta là cha con."

Giản Giản không nhận hắn, đưa tay ra: "Thúc bắt nạt mẹ con, trả kẹo cho con đi."

"Ta không bắt nạt mẹ con."

Giọng của Thẩm Ánh An dịu dàng đến mức sắp nhỏ ra nước, vẻ mặt an ủi:

"Kẹo đã ăn rồi, rất ngọt, cảm ơn sự viên của con."

Sau đó ta, sợ hãi : "May mà đã trở về, nếu không thì cả đời này sẽ hối hận biết bao."

Ta ngẩng đầu vào mắt hắn, trong ánh mắt hắn lại bắt gặp chút cảm sâu sắc.

Giản Giản phồng má, hừ lạnh một tiếng:

"Mẹ đúng, bên ngoài đúng là nhiều kẻ lừa đảo."

Những lời Thẩm Ánh An chuẩn bị dỗ dành con bé đều nghẹn trong cổ họng.

Giản Giản vào môi ta:

"Mẹ, miệng mẹ sao ?"

"Ăn hoành thánh bị bỏng."

"Mẹ cũng ăn hoành thánh sao?"

"Ừ, đúng ."

Thẩm Ánh An liếc ta, ám chỉ: "Hoành thánh rất ngon."

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nếu không phải đang trước mặt con trẻ, ta nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Tâm trạng Thẩm Ánh An rất tốt, đứng thẳng người vận gân cốt, như chuyện thường ngày:

"Người ta ướt rồi, nhà này tắm rửa thế nào?"

Ta định nhà ta không có chỗ cho hắn tắm.

Giản Giản liếc hắn: "Không thấy mẹ con cũng ướt sao? Muốn tắm thì cũng phải để mẹ con tắm trước."

"Đúng , Giản Giản đúng, là ta sơ suất rồi."

Thẩm Ánh An là mệnh thiếu gia, từ nhỏ đã quen đặt mình lên hàng đầu, còn không bằng đứa con ba tuổi của ta chu đáo.

Hắn biết sai thì sửa: "Chiếu Thủy, ta trông con, nàng đi tắm nước nóng đi, đừng để bị lạnh."

"Mẹ, con trông chừng hắn, kẻo hắn có ý đồ xấu với mẹ."

Giản Giản ta bằng ánh mắt hãy yên tâm.

Ta và Thẩm Ánh An đã ân ái nhiều lần, nếu hắn muốn gì, ta cũng không cản .

Nhưng trước mặt đứa trẻ, hắn hẳn là không dám.

Tắm xong ra ngoài, phát hiện Giản Giản không đáng tin cậy đã ngủ rồi.

Dưới ánh nến vàng ấm áp, con bé ngủ rất ngoan, đắp chăn hoa nhỏ, gối đầu nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng, hàng mi dài như lông quạ phủ xuống một bóng mờ nhạt.

Thẩm Ánh An nằm sấp bên giường, mắt không nỡ rời đi một chút nào.

"Sao con bé lại xinh đẹp đến , vừa giống nàng vừa giống ta, trắng trẻo xinh xắn, thật đáng ."

Ta lau tóc, lạnh lùng : "Nhà không giữ khách, này nên đi rồi."

Hắn không hài lòng: "Mưa lớn như , nàng muốn đuổi ta đi đâu?"

Bây giờ hắn đúng là không có nơi nào để đi.

Trong nháy mắt, ta lại đột nhiên nghĩ đến, tại sao Thẩm Ánh An lại xuất hiện ở đây, bên cạnh thậm chí còn không có một tùy tùng nào?

Hắn khinh thường quần áo trên người, không thể chịu đựng nữa, chủ xách nước nóng, đi tìm chậu tắm.

Tóc ta dài và dày, vất vả lắm mới lau đến nửa khô, đang chuẩn bị bôi dầu thầu dầu thì hắn đã tắm xong đi ra.

Ta nghe thấy tiếng quay đầu lại, giật mình.

Thẩm Ánh An đứng đó một cách vô tư, trên người không một mảnh vải che thân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...