14
Ta vội vàng quay đầu lại, tức giận : "Ngài gì ?"
Mặc dù đã có con sau ngần ấy năm, trong hoàn cảnh này thấy cơ thể hắn, ta vẫn cảm thấy xấu hổ và tức giận.
"Đừng đánh thức con."
Hắn đè thấp giọng, vẻ mặt ngượng ngùng:
"Cái kia, nàng đừng nghĩ nhiều, ta không có ý đó, nhà có quần áo để thay không?"
Trong nhà chỉ có ta và Giản Giản, sao có quần áo phù hợp với hắn?
Huống hồ nếu thật sự tìm ra một bộ quần áo đàn ông, với tính cách của hắn, nhất định sẽ lật tung nhà ta lên.
"Ngài không có quần áo sao?"
"Ướt rồi, mặc vào khó chịu."
Không biết từ lúc nào, hắn đã đi đến sau lưng ta.
Ta không tiện tiếp tục né tránh, dứt khoát quay đầu lại, thẳng vào hắn.
Vai rộng eo thon, trên người không một chút mỡ thừa, tám múi cơ bụng cân đối.
Thân hình đẹp như đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Ta không dám xuống nữa, hắn lại cúi người lại gần, giọng trầm trầm:
"Tối nay, chúng ta ngủ thế nào?"
Trong nhà chỉ có hai chiếc giường, Giản Giản đã chiếm một chiếc.
Muốn đuổi hắn đi là không thể, ta đành phải lui một bước:
"Ta và Giản Giản ngủ trong phòng, ngài ngủ một phòng, không vào."
"Ừ, ."
Ngôi nhà này của ta nhỏ, đồ đạc cũng không phải đồ tốt, ta nghĩ chắc chắn Thẩm Ánh An sẽ chê bai, còn : "Mặc dù là nhà tranh rất ấm áp."
Bên ngoài mưa như trút nước, ngủ một đêm ngon giấc.
Đến sáng sớm thì mưa đã tạnh, tối qua không chuẩn bị nguyên liệu, ta đành phải dậy sớm hơn bình thường, đến tiệm gói hoành thánh.
Sau giờ ăn sáng, ta mới về nhà gọi Giản Giản dậy.
Không ngờ Giản Giản đã dậy, Thẩm Ánh An thì chưa.
Con bé nằm trên giường của Thẩm Ánh An, chống cằm, giọng ngây thơ hỏi:
"Cha ta đã c h ế t rồi, sao cha lại sống lại ?"
"Trước đây thúc chưa từng gặp ta, sao biết con là con thúc?"
Thẩm Ánh An vừa buồn vừa bất lực, ngoan ngoãn nằm trong chăn, bị hỏi đến mức không nên lời.
Ta bế Giản Giản xuống giường, liếc hắn:
"Mặt trời đã lên cao rồi, sao còn không dậy?"
Hắn vẻ mặt khó xử: "Cái kia, quần áo của ta chưa khô."
Không thể để hắn cả ngày trần truồng trốn trong chăn , ta không còn cách nào khác, đành phải ra phố mua quần áo cho hắn.
Bốn năm trôi qua, ta vẫn nhớ rõ số đo của hắn.
Giống như thứ khắc sâu vào xương tủy, tưởng rằng đã quên vẫn có thể khơi dậy đoạn ký ức đó bất cứ lúc nào.
Mua quần áo xong ở chợ, ta ném quần áo cho hắn: "Nhanh mặc vào đi!"
Thẩm Ánh An mặc quần áo, đột nhiên : "Chiếu Thủy, hình như nàng đã thay đổi."
Ta bàng hoàng nhận ra, ta vốn luôn chiều theo hắn, mà lại dùng giọng điệu không kiên nhẫn như để chuyện với chủ nhân trước đây.
Hắn cũng không tức giận, :
"Hung dữ, mà, ta rất thích."
Hắn , thích.
Trái tim đã đóng băng từ lâu như thể chạm vào ngọn lửa, sắp tan chảy.
Ta kịp thời tránh xa ngọn lửa đó, tự khuyên mình đừng lặp lại sai lầm.
Chỉ là chủ nhân thích mèo con chó con, thuận miệng ra mà thôi.
Bạn thấy sao?