Cô sững sờ.
Lần đầu tiên, ra hết những điều trong lòng mình.
Nhưng điều khiến ngạc nhiên hơn chính là— những lời này với thái độ của một kẻ đắc lý.
Tựa như mới là người có lỗi .
Anh siết chặt nắm tay, giọng kiên quyết:
“Tóm lại, tôi không đồng ý ly hôn. Nếu em muốn ly hôn, cứ kiện tôi ra tòa đi. Tôi sẽ đội ngũ luật sư giỏi nhất, không đời nào tôi để mình thua kiện.”
Cô: “…”
Cô thật sự không biết nên gì nữa.
Cô đỡ trán, thở dài:
“Anh bình tĩnh một chút đi.”
Anh tức giận:
“Làm sao tôi bình tĩnh ?! Nếu vấn đề là do mấy bức thư , tôi cũng có thể viết! Tôi có thể viết còn hay hơn trước đây, thậm chí viết hay hơn cả Tống Thần!”
Cô mím môi, suýt chút nữa bị chọc .
“Anh hôm nay thật là trẻ con.”
Anh không nhượng bộ:
“Em đã tôi chưa?”
Cô cảm thấy buồn , lại có chút , nhẹ nhàng vươn tay chạm vào mặt :
“Thích .”
Anh căng thẳng, giọng khàn đi:
“Em xác định chưa? Đã ra quyết định này thì không có đường lui nữa đâu. Em thực sự không muốn ly hôn sao? Không muốn buông tay tôi nữa sao?”
Cô nhẹ:
“Anh muốn tôi thích đến mức không thể rời bỏ , đúng không?”
Anh không chần chừ, gật đầu:
“Phải, thích đến mức không thể rời bỏ tôi.”
10
Lần nữa gặp lại Lâm Linh, đó là vào một ngày đông giá rét.
Hôm ấy, Lục Hoài Châu đến công ty đón Thẩm Âm. Khi hai người xuống lầu, họ chạm mặt Lâm Linh.
“Cô đến đây gì?” Lục Hoài Châu là người lên tiếng trước.
Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, tuyết trắng bay lả tả giữa không trung.
Lâm Linh liếc Thẩm Âm, giọng nhẹ bẫng:
“Cô luôn né tránh tôi. Tôi chỉ muốn gặp một lần để chuyện.”
Lục Hoài Châu lập tức che chắn Thẩm Âm phía sau lưng mình:
“Cô không có gì để với ấy cả. Tôi đã rồi, nếu cần giúp đỡ, tôi có thể hỗ trợ tài chính, và chỉ giới hạn trong vấn đề kinh tế.”
Lâm Linh nhạt, ánh mắt đầy khinh thường:
“Tôi cần tiền của để gì?”
Anh không muốn dây dưa thêm, liền kéo tay Thẩm Âm định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, Lâm Linh lên tiếng:
“Thẩm Âm, có biết về quá khứ của tôi và ấy không?”
Bước chân của Thẩm Âm khựng lại, không quay đầu, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Linh bật chế nhạo:
“Cô thật sự không để tâm chút nào sao? Hay là vì chưa bao giờ thật sự quan tâm đến ấy, nên mới có thể thản nhiên nắm giữ mà không buông tay?”
“Lâm Linh! Cô còn muốn phát điên đến bao giờ?” Giọng của Lục Hoài Châu trở nên lạnh băng, mang theo sự cảnh cáo.
Nhưng Lâm Linh càng to tiếng hơn:
“Tôi sai chỗ nào chứ? Chúng tôi từng nhau thật lòng! Tôi bám lấy ấy sao? Là ấy nợ tôi!”
Bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng.
Thẩm Âm thở dài rất nhẹ, quay đầu lại, giọng bình thản sắc bén:
“Lâm tiểu thư, không bận tâm là giả. Ai mà không có quá khứ? Nhưng tiếc nuối không phải là trọng tâm của cuộc đời. Điều tôi quan tâm hơn cả là hiện tại của ấy có hạnh phúc hay không.”
Lục Hoài Châu toàn thân cứng đờ, vô thức nắm chặt tay hơn.
“Tôi chưa từng tham gia vào quá khứ của hai người. Tôi chưa từng tận mắt chứng kiến lúc ấy bất chấp tất cả vì . Đúng , tôi có tiếc nuối. Nhưng tôi không cảm thấy ấy nợ bất cứ điều gì.”
“Những đau khổ đã trải qua không phải do ấy ra. Thậm chí, nếu thẳng ra, nếu năm đó ấy không mang họ Lục, liệu có thể nhanh chóng có đủ tiền chữa bệnh cho mẹ mình không?”
Ánh mắt của Lâm Linh run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
Thẩm Âm không phải là một bông hoa trong lồng kính.
Tuy luôn duy trì sự khéo léo, ôn hòa, không có nghĩa là người yếu đuối, dễ bị tổn thương.
Hôm nay, lần đầu tiên trước mặt Lục Hoài Châu, ra những lời sắc bén như dao cắt.
Lâm Linh siết chặt nắm tay, cố gắng lấy lại khí thế:
“Cô hiểu cái gì chứ? Cô lấy tư cách gì mà đánh giá quá khứ của tôi và ấy?”
Thẩm Âm vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, tiếp tục :
“Tôi không hiểu. Nhưng tôi có một câu hỏi muốn hỏi , Lâm tiểu thư.”
“Cô thực sự ấy sâu đậm đến mức nào? Hay chỉ đơn giản là muốn quy chụp mọi đau khổ của bản thân lên người ấy?”
“Nếu ngày hôm nay, ấy không còn là người thừa kế nhà họ Lục, nếu ấy chỉ là một người bình thường, có quay về tìm ấy không?”
Câu hỏi này đập thẳng vào tâm can của Lâm Linh.
Cô ta mở miệng muốn phản bác, không thể ra lời.
“Tình không phải là một cuộc tranh đoạt đầy dục vọng. Trong cảm của , sự đòi hỏi nhiều hơn sự cho đi.”
“Cô cho rằng ấy mãi mãi có trách nhiệm với , mãi mãi phải hy sinh vì , mãi mãi phải chống lại cả thế giới vì .”
“Nhưng thực ra, có đang ấy không? Hay chỉ đơn thuần là muốn giữ lấy ấy như một biểu tượng của quá khứ?”
Sắc mặt của Lâm Linh một chút lại một chút trở nên trắng bệch.
Cuối cùng, cứng họng, chỉ có thể lặp lại câu cũ:
“Cô thì biết cái gì?”
Nhưng lúc này, giọng của đã không còn kiên định như trước.
Thẩm Âm không muốn tiếp tục nữa.
Cô không đến đây để tranh cãi thắng thua, cũng không có ý khoe khoang tư cách người chiến thắng.
Chỉ là, một khi đã nhắc đến Lục Hoài Châu, sẽ không thể không nhiều hơn một chút.
Chiếc xe lướt qua những con phố đầy ánh đèn, sắc màu rực rỡ phản chiếu lên cửa kính, tạo thành những bóng dáng mờ ảo.
Bên trong xe, không khí ấm áp nhờ vào hệ thống sưởi.
Chờ đèn đỏ, Lục Hoài Châu đưa tay chạm vào tay , nắm thật chặt, giọng trầm thấp, nhẹ nhàng:
“Âm Âm, cảm ơn em.”
Cô bất giác bật :
“Cảm ơn tôi cái gì?”
Anh ngừng lại một lúc, rồi thấp giọng :
“Có lẽ, trước đây tôi đã quá nhát gan. Tôi chưa từng với em rằng, em đối với tôi rất quan trọng. Nhưng cảm ơn em, vì vẫn bằng lòng tôi.”
Anh từng hoài nghi, từng do dự, từng cảm thấy hai người gần gũi trong gang tấc lại cách xa cả ngàn dặm.
Nhưng đến tận hôm nay, mới hiểu —
Tình mà Thẩm Âm dành cho , chưa từng ít hơn của dành cho .
Chỉ là, cả hai đều giấu đi, chưa từng thẳng thắn ra.
Bên ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng sáng rực ánh đèn, phản chiếu trên nền trời đen thẫm, tựa như tỏa ra ánh sáng của những vì sao xa xôi.
Những cảm từng không thể ra, những tâm tư từng chôn giấu, tất cả đều vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng cũng thổ lộ.
Tương lai phía trước vẫn còn rất dài.
Còn rất nhiều thời gian để cùng nhau bước tiếp.
(hết)
Bạn thấy sao?