Nếu Có Thể Quay [...] – Chương 2

5.

Lạc Dã không phủ nhận.

Từ khoảnh khắc nhà họ Lạc đón về, đã biết rõ rằng họ sẽ không bao giờ chấp nhận tôi.

Anh đồng ý cuộc hôn nhân sắp đặt, vẫn thản nhiên ở đây tiếp tục diễn vở kịch với tôi.

Giống như , tôi quá ngốc, ngốc đến mức gì tôi cũng tin.

Tôi cố mở to mắt để ngăn nước mắt rơi xuống, không thể kiểm soát . Chúng cứ thế tràn ra, rơi xuống ào ạt như cơn mưa ngoài kia.

Năm đó, tôi đã đứng dưới cơn mưa lớn để tỏ với .

Bây giờ, tôi cũng phải kết thúc tất cả trong cơn mưa này.

Nhưng Lạc Dã không coi lời chia tay của tôi là thật.

Sau khi bình tĩnh tôi khóc lóc và giãy giụa xong, kéo tôi vào phòng khách, thản nhiên hỏi tôi muốn ăn gì.

Anh tin chắc rằng tôi sẽ không từ chối , càng không rời xa .

Cho đến khi tôi hất tay ra, bắt đầu thu dọn hành lý, ánh mắt cuối cùng cũng có chút cảm dao .

"Lâm Thu, em nhất định phải như sao?"

Tôi không đáp lời.

Lạc Dã siết chặt lấy cổ tay tôi, càng lúc càng mạnh hơn.

Anh tôi chằm chằm, thật sự không hiểu nổi.

"Anh đã rồi, chúng ta vẫn có thể như trước kia. Bây giờ có thể cho em mọi thứ em muốn. Hay em muốn quay về những ngày tháng nghèo khổ trước đây?"

Tôi một cách vô cảm, giọng cứng rắn:

"Lạc Dã, tôi không kẻ thứ ba."

"Không có , tôi vẫn có thể sống tiếp."

"Không có tôi?" Lạc Dã bật . "Lâm Thu, sao đến tận bây giờ em vẫn còn ngây thơ như ?"

"Nếu không có tôi, em có thể bình an tốt nghiệp dưới tay tên hiệu trưởng đồi bại kia sao?"

"Nếu không có tôi, em có thể ' cờ' gặp bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất không?"

"Và còn nữa..." Anh tiến sát lại gần, giọng mang theo chút chế giễu.

"Nếu em thực sự để ý đến ánh của người khác đến thế, năm đó, tại sao em lại thích , tỏ với , thậm chí còn chủ đeo lên mình danh nghĩa 'em ' của ?"

Tôi lạnh toát cả người, từng chút một ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sắc bén của .

Ánh mắt ấy—

Sắc lạnh như lưỡi dao, từng nhát cắt vào tôi.

"Lâm Thu."

Lạc Dã , tôi như thể đã nắm chắc phần thắng.

"Đừng giả vờ nữa."

"Em cũng chẳng cao thượng và thuần khiết như em đâu."

 

6.

Lạc Dã luôn tôi rất ngu ngốc, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng đưa ra những lựa chọn sai lầm.

Trước đây, không dám phản kháng cha dượng, chỉ biết nhẫn nhịn chịu đòn là một sai lầm.

Bây giờ, rời xa cũng là một sai lầm khác.

Anh chắc chắn khẳng định, chưa đầy một tuần, tôi nhất định sẽ quay về tìm .

Đây có lẽ là tuần khó khăn nhất đối với tôi.

Mọi chuyện đều không suôn sẻ, công việc gặp trục trặc, thậm chí ngay cả phòng trọ cũng không .

Mỗi khi tôi sắp tìm một lối thoát, luôn có người chen ngang cắt đứt hy vọng của tôi.

Không còn cách nào khác, tôi phải tạm trú tại nhà một người đại học.

Nhưng sáng nay, ấy tôi áy náy, rồi :

"Chỗ này... không thể để cậu ở lại nữa."

Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc điện thoại mà ấy đang siết chặt trong tay, giọng nhẹ nhàng đầy chắc chắn:

"Lạc Dã tìm cậu, đúng không?"

Cô ấy thở dài:

"Dù chia tay cũng không cần tuyệt như thế chứ?"

Cô ấy không biết quá nhiều về chuyện giữa tôi và Lạc Dã.

Tôi cũng không muốn kéo ấy vào rắc rối này, chỉ có thể lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuyển sang ở khách sạn.

Trước khi tôi rời đi, Lâm Nhạc nhất quyết chuyển tiền cho tôi:

"Tớ biết lương thực tập của cậu không cao, cứ cầm tạm đi, đến khi chuyển chính thức rồi trả tớ cũng ."

Tôi không nhận.

Nhưng việc tôi có nhận chính thức hay không, tin tức sẽ công bố ngay trong hôm nay.

Tôi bước vào công ty, không khí dường như có gì đó rất lạ.

Nhiều người tôi với ánh mắt phức tạp.

Tim tôi đập nhanh hơn, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Trước khi tôi kịp suy nghĩ nhiều hơn, giám đốc đã gọi tôi vào văn phòng.

Bên trong im lặng đến đáng sợ.

Ông ta nhấp một ngụm trà, rồi đi thẳng vào vấn đề:

"Trong lứa thực tập sinh lần này, là người có khả năng nhận chính thức cao nhất."

"Nhưng bây giờ thì không."

Tôi chạm mắt với ông ấy, lòng dần dần trùng xuống.

"Vì sao?"

Giám đốc lại uống thêm một ngụm trà nóng, giọng điệu chậm rãi:

"Công ty vừa nhận một hợp đồng lớn, hiếm có khó tìm."

"Nhưng bên đối tác có một điều kiện."

Tôi hít sâu một hơi, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang siết chặt tim mình.

"Điều kiện gì?"

Ông ta buông tách trà xuống, bình thản :

"Họ cầu—"

"Sa thải ."

 

7.

Trên đường trở về khách sạn, trời đổ mưa.

Những giọt mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt, như muốn xuyên thẳng vào tim tôi.

Lạc Dã đã đứng đợi sẵn ở cửa khách sạn.

Nhìn thấy tôi, từ trên xe bước xuống, che ô, trên mặt vẫn là nụ quen thuộc.

"A Thu, em vẫn không sửa thói quen ra ngoài mà quên mang ô nhỉ?"

Tôi chằm chằm vào bàn tay đang cầm ô của .

Trên ngón tay ấy, vẫn đeo chiếc nhẫn năm xưa cầu hôn tôi.

Thật nực .

Nhưng tôi mệt đến mức chẳng thể nổi.

Chiếc áo khoác ướt sũng bám chặt vào người, khiến giọng tôi cũng run rẩy theo:

"Lạc Dã, còn muốn dày vò tôi đến mức nào nữa thì mới chịu dừng lại?"

"Tôi đã từng thích , từng dựa dẫm vào . Nhưng tôi chưa bao giờ bất cứ điều gì có lỗi với , đúng không?"

"Hôm kỷ niệm ngày nhau, tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi."

"Món quà tôi tặng là từ số tiền tôi chắt chiu suốt nửa năm mà có ."

"Lúc đó, tôi còn nghĩ, sắp nhận chính thức rồi, sau khi ổn định, chúng ta có thể một căn hộ rộng rãi hơn một chút."

"Tại sao?"

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy đau đớn.

"Tại sao nhất định phải đối xử với tôi như ? Tại sao lại là tôi?"

Lạc Dã không trả lời.

Anh chỉ xuống tay tôi, rồi hỏi ngược lại:

"Nhẫn đâu?"

Chiếc nhẫn từng dùng để cầu hôn tôi trong căn phòng trọ chật hẹp ấy, tôi đã đeo suốt sáu năm.

Không phải chưa từng mua cho tôi chiếc nhẫn khác, tôi chỉ thích chiếc đó.

"Vứt rồi."

Tôi quay người, bước thẳng về phía khách sạn.

"Muốn gì thì tùy ."

"Lạc Dã, câu trả lời của tôi sẽ không thay đổi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...