23.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống vào chính ngày hôm đó.
Rơi rất nhiều.
Lạc Dã dường như đã đứng rất lâu, rất lâu mà vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Sau hôm đó, tôi cố tránh mặt ta.
Mỗi lần cảm giác ánh mắt ta hướng về phía mình, tôi luôn quay đi trước.
Nhưng Lạc Dã vốn là người có tiền.
Không một tiếng , ta đã mua lại căn hộ mà tôi đang .
Tài khoản của tôi cũng bất ngờ có thêm một khoản tiền chuyển đến.
Nhưng tôi không còn là bần cùng như hai năm trước nữa.
Tôi không cần những thứ này.
Sau này…
Lạc Dã , ta phải quay về Giang Thành.
Từ đó, tôi không còn thấy ta nữa.
24.
Lại một khoảng thời gian trôi qua.
Tôi lại thấy Lạc Dã.
Hoàng hôn, mặt trời lặn.
Khi ánh sáng chiếu rọi vào hội trường, ta cũng theo luồng sáng ấy bước vào.
Vẫn là trong một bữa tiệc tối.
Ánh mắt chúng tôi thoáng chạm nhau giữa không trung, rồi lướt qua.
Lần này, tim tôi không còn dao nữa.
Đồng nghiệp cầm một miếng bánh nhỏ, vui vẻ chạy đến:
"A Thu, cậu giỏi quá, lại thăng chức rồi! Bây giờ cậu là sếp của tớ luôn đó, sau này nhớ che chở cho tớ nhé!"
Cô ấy rồi lại thở dài:
"Nhưng tin xấu là, sếp bữa tiệc tối nay coi như bữa tiệc chúc mừng của cậu đấy.
Vẫn keo kiệt như mọi khi."
Sau đó, ấy quay đầu, hừ một tiếng:
"Sếp! Sao lại nghe lén nữa ?"
Tôi xoay người, thấy sếp tôi đứng phía sau.
Ánh mắt ta vừa dời khỏi bóng dáng của Lạc Dã, rồi nhướng m à y tôi:
"Người quen cũ, không định lên chào hỏi à?"
Thực ra, tôi chẳng hề có ý định chào hỏi gì cả.
Buổi tiệc gần kết thúc, tôi tựa vào lan can ngoài ban công, đón gió lạnh.
Lạc Dã cũng bước ra.
"Chúc mừng em."
Ba chữ đơn giản, kéo theo một khoảng im lặng dài, chỉ còn lại tiếng gió lạnh vờn quanh.
Anh ta lấy ra một điếu thuốc, dùng ánh mắt hỏi tôi:
Có phiền không?
Tôi lắc đầu.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn không châm lửa.
Hôm nay dường như lại giảm nhiệt độ, trong đêm, từng bông tuyết lặng lẽ rơi xuống.
Lạnh thật.
Tôi xoay người định quay vào trong.
"Không có gì muốn với sao?"
Tôi nghĩ một chút, rồi bình tĩnh :
"Lạc Dã, từ giờ đừng gặp nhau nữa."
Giang Thành cách nơi này cả ngàn cây số.
Việc hai người chúng tôi cùng xuất hiện trong một bữa tiệc giống nhau, xác suất nhỏ đến mức đáng buồn .
Ngón tay ta siết chặt lấy chiếc bật lửa, một ngọn lửa vàng bùng lên.
Ánh sáng nhỏ bé ấy rọi lên khuôn mặt ta—không rõ là có biểu cảm gì.
Cuối cùng, ta cũng châm điếu thuốc.
Khói nhẹ bay lên.
Anh ta , vẻ như chẳng hề để tâm:
"A Thu, em chẳng hề ngốc chút nào."
Nhưng khi ta , tôi lại thấy—
Đôi mắt ta đỏ hoe dưới ánh đèn.
Lạc Dã là một người rất kiêu ngạo.
Tôi hiếm khi thấy ta khóc.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Tôi đã hứng đủ gió lạnh, liền quay người bước vào trong.
Đồng nghiệp của tôi vẫn đang ăn bánh ngọt.
Sếp tôi dựa vào mép bàn, vị trí của ta vừa hay có thể thấy toàn cảnh ban công.
Anh ta nhướng m à y hỏi tôi:
"Chào hỏi xong rồi à?"
Tôi ta, giọng bình thản:
"Tạ Thanh Diễn, có bệnh à?"
—
Sau đó, Lạc Dã thực sự không xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nhưng tôi biết.
Anh ta vẫn chưa rời đi.
Nhưng đối với tôi mà , điều đó không còn quan trọng nữa.
Tuyết lớn rơi xuống, phủ lấp tất cả.
Cả một màu trắng xóa.
Thế giới vào giây phút đó, trở nên tĩnh lặng.
25.
Lạc Dã gặp tai nạn xe.
Là do Tống Noãn ra, sau khi uống say.
Từ nhỏ đến lớn, ta luôn thuận buồm xuôi gió, muốn gì cũng có.
Lần hiếm hoi thực sự thích một người, đợi suốt hai năm lại nhận về kết cục như thế này.
Cô ta không hiểu.
Cũng không cam lòng.
—
Trần Dự đứng bên giường bệnh, thở dài:
“Tống Noãn say rượu lái xe, cố ý thương tích. Nhà họ Lạc đang xử lý chuyện này, ta không thể thoát đâu.”
Lạc Dã không còn giữ vẻ lạnh nhạt như trước nữa.
Gương mặt ta trắng bệch, yếu ớt chống tay ngồi dậy.
Anh ta không để tâm đến lời của Trần Dự, ánh mắt chỉ lặng lẽ về phía cửa.
Anh ta thấy Lâm Vọng Thu.
Lâu lắm rồi, ta không gặp ấy.
Hình như ấy đến bệnh viện cùng bè.
Hình như ấy đã có những người mới.
Cô ấy luôn dễ kết như .
Lạc Dã muốn gì đó, đến khi mở miệng, ta lại nhớ đến những lời mà Lâm Vọng Thu từng với mình.
Vậy nên, ta nuốt lại tất cả, không gì cả.
Nhưng Lâm Vọng Thu vẫn thấy ta.
Cô ấy trông thấy Trần Dự trước, sau đó quay đầu, bắt gặp ánh mắt của ta.
Lạc Dã chỉ yên lặng ấy.
Bàn tay bên cạnh giường bệnh khẽ siết lại.
Anh ta đã nghĩ đến vô số câu mà ấy có thể ra.
Nhưng ấy chẳng gì cả.
Chỉ với ta một cái.
Nụ rất nhạt.
Nhạt đến mức chỉ cần một cơn gió thoảng qua là có thể cuốn đi mất.
Rồi ấy dời mắt đi, không hề lưu luyến mà quay người rời khỏi.
Giống như những gì ấy từng —
Thực sự đã hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Không một chút quan tâm, không một chút vương vấn.
Bàn tay của Lạc Dã chợt lạnh buốt.
Bỗng nhiên, ta nhớ ra điều gì đó.
Không chút do dự, ta loạng choạng muốn xuống giường đuổi theo.
Nhưng vừa đặt chân xuống, cơ thể mất đi trọng tâm, ta ngã quỵ xuống đất.
Trần Dự lập tức hiểu ta muốn gì.
Nhưng khi ta lao ra ngoài, Lâm Vọng Thu đã biến mất.
Lạc Dã quỳ gối trên nền đất lạnh, chỉ có một mình.
Phòng bệnh rơi vào một sự yên lặng chết chóc.
Trái tim vừa mới rục rịch một chút, lại từng chút từng chút một trở về tĩnh lặng.
Bàn tay ta vẫn đang siết chặt chiếc nhẫn mà mình luôn mang theo bên người.
Chiếc nhẫn mà ta đã chuẩn bị để cầu hôn ấy—
Sau khi hủy bỏ hôn ước, sau khi đi đến Hải Thành, sau khi đã nghĩ rằng sẽ có một khởi đầu mới.
Nhưng cuối cùng, ta không có cơ hội ra.
Sau đó, mãi mãi không còn cơ hội nữa.
Tầm trước mắt trở nên mơ hồ.
—
Ầm!
Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi xuống.
Rào rào, tí tách.
Như thể sẽ không bao giờ dừng lại.
(Toàn văn hoàn.)
Bạn thấy sao?