7
“Lỡ bị phát hiện thì sao?”
“Phát hiện gì chứ?” – Lâm Diệu đắc thắng.
“Bọn họ giờ bị em tố cáo là đạo văn hết rồi, đều bị đuổi học cả rồi. Chết rồi thì còn ai chứng?”
Tôi hít một hơi lạnh sống lưng.
“Em… tố cáo họ?”
“Đúng ! Lấy dữ liệu rồi thì xử lý luôn cho tiện.” Giọng hắn đầy khoái trá.
“Chiêu này gọi là một mũi tên trúng hai đích – vừa lấy thứ cần, vừa diệt luôn người biết chuyện.”
“Nhưng… họ sẽ hận em lắm đó…”
“Hận em?” – Lâm Diệu lạnh. “Giờ họ còn chẳng có quyền kháng cáo. Ai mà tin mấy đứa bị đuổi vì gian lận học thuật?”
“Nếu… họ có bằng chứng thì sao?”
“Chứng gì? Em xóa hết camera phòng lab rồi, tin nhắn cũng xóa sạch. Với lại, em còn mua chuộc quản lý phòng thí nghiệm, để ông ta chứng là dữ liệu đó của em.”
Tay tôi run lên không ngừng.
Thằng ác quỷ này… nó đã hủy hoại biết bao người vô tội.
“Em thông minh thật đấy…” – Tôi nhỏ.
“Dĩ nhiên!” – Lâm Diệu càng thêm đắc ý.
“Chị biết không? Nhìn bọn họ bị đuổi học, gương mặt tuyệt vọng đó em suýt bật đấy!”
“Đặc biệt là thằng tên Trương Hoa ấy, còn quỳ xuống cầu xin em đỡ. Buồn chết đi !”
“Họ giờ sao rồi?”
“Còn sao nữa? Sự nghiệp học thuật tiêu tan, tìm việc cũng khó. Nghe Trương Hoa vì vụ này mà chia tay , giờ chỉ biết ăn bám bố mẹ ở nhà. Đáng đời! Bị em lợi dụng mà còn không nhận ra!”
Ngay sau khi cúp máy, tôi gửi bản ghi âm cho Cố Thừa An.
Lần này, chính miệng Lâm Diệu đã thừa nhận toàn bộ tội lỗi của hắn.
Hại người vô tội, hủy tương lai của họ, và thậm chí còn lấy đó trò tiêu khiển.
Đó chính là “thiên tài” trong mắt bố mẹ tôi.
Điện thoại reo lên rất nhanh.
“Bản ghi âm này đủ để hủy diệt hắn ta rồi.” – Giọng Cố Thừa An đầy phẫn nộ.
“Tôi sẽ liên lạc với những nghiên cứu sinh bị kia. Họ chắc chắn rất muốn nghe điều này.”
Hai tuần sau, vào một đêm khuya, điện thoại tôi đổ chuông.
Là Lâm Diệu. Giọng hắn run rẩy, hoảng loạn:
“…Chị ơi…”
“Chị ơi, cứu em với! Mấy nghiên cứu sinh đó điên rồi! Bọn họ đang lan truyền đoạn ghi âm em xấu họ, là em đã thừa nhận người!”
“Ghi âm nào cơ?”
“Chính là những gì em kể với chị đó!” – Lâm Diệu gào lên trong hoảng loạn.
“Giờ em đang bị cả mạng xã hội truy lùng, trường muốn đuổi học, cảnh sát cũng bắt đầu điều tra rồi… Em tiêu đời rồi!”
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Tôi ngồi trong văn phòng của Cố Thừa An, trên màn hình máy tính là diễn đàn học thuật quốc tế đang cập nhật từng giây.
Ảnh của Lâm Diệu bị ghim trên bài viết nổi bật, với tiêu đề: “Tên trộm học thuật đáng khinh nhất năm.”
Lượt xem đã vượt mốc 1 triệu.
“Các tạp chí học thuật đều đang chia sẻ lại.” – Cố Thừa An đưa tôi ly cà phê.
“Có 12 tạp chí quốc tế danh tiếng đã cùng ra thông cáo: Cấm vĩnh viễn Lâm Diệu gửi bài.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng ban đầu dần nhường chỗ cho vị ngọt dịu nơi đầu lưỡi.
Điện thoại rung lên – là Lâm Diệu gọi đến.
“Chị ơi! Cứu em!” – Giọng hắn nghẹn ngào, “Em vừa bị trường đuổi học! Bộ Giáo dục cũng đã ra thông cáo… Em xong rồi!”
Tôi cúp máy. Rồi tắt nguồn điện thoại.
“À, còn chuyện Tôn Thiến cũng có tin vui đấy.” – Cố Thừa An đưa tôi một chiếc điện thoại khác.
Tôi nhận lấy, là ảnh chụp màn hình từ WeChat Moments của Tôn Thiến.
Cô ta vừa đăng một dòng trạng thái:
“Có người thật độc ác! Dùng thủ đoạn bẩn thỉu để hãm người vô tội! Mình tin rằng sự thật sẽ sáng tỏ!”
Nhưng phần bình luận phía dưới mới thực sự bất ngờ.
“Thiến Thiến, chuyện cũ của , tụi tôi biết cả rồi.”
“Đừng giả nai nữa, ảnh kia ai mà chưa xem.”
“Không ngờ là loại con như …”
“Chúng tôi không muốn dính dáng gì đến đâu!”
Tôi tiếp tục lướt xuống – dòng trạng thái kia đã bị Tôn Thiến xóa.
Sau đó ta đăng một dòng khác:
“Người thông minh sẽ không tin lời đồn! Xin đừng lan truyền tin sai sự thật!”
Bình luận càng thêm gay gắt:
“Cô tưởng tụi này ngu à?”
“Mấy cái ảnh đó giả nổi chắc?”
“Đừng liên lạc với tụi tôi nữa. Mất mặt lắm!”
Điện thoại lại reo – lần này là Tôn Thiến.
“Lâm Vị! Là mày đúng không?!” – Giọng ta gào lên điên cuồng. “Là mày phát tán mấy bức ảnh đó đúng không?!”
Tôi im lặng.
“Mày là con tiện nhân! Tao liều với mày!”
Tôi từ tốn hỏi:
“Mày đang gì ?”
“Đừng có giả ngây! Ngoài mày ra còn ai muốn tao thân bại danh liệt chứ?!” Giọng Tôn Thiến gào đến rách cổ họng:
“Tao sẽ kiện mày! Tao sẽ bắt mày ngồi tù!”
“Kiện tao vì cái gì?” – Tôi hỏi, giọng bình tĩnh đến lạnh người. “Vì sự thật à?”
Bên kia im lặng vài giây. Rồi bắt đầu chửi rủa điên cuồng:
“Con khốn! Mày đã nát cuộc đời tao! Danh tiếng của tao! Mọi thứ của tao!”
Bạn thấy sao?