Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
16.
Tôi hổn hển dừng lại trước mặt ấy.
Đứng vai kề vai cùng ấy.
Sắp đến ngày tốt nghiệp, có lẽ là muốn các sinh viên tốt nghiệp ghi nhớ hình dáng đẹp nhất của ngôi trường này, nhà trường cũng hiếm khi hào phóng như vậy.
Đài phun nước ở quảng trường bắt đầu hoạt , đèn đường ven đường cũng sáng hơn.
Đôi nhân tản bộ trong khuôn viên trường, cảnh tượng trở nên lãng mạn hơn.
Phía trước là tòa nhà giảng đường của khoa Mỹ thuật.
Một nhóm sinh viên năm cuối vẫn đang loay hoay trước tác phẩm tốt nghiệp của mình.
Chuẩn bị cho buổi triển lãm tốt nghiệp cuối cùng của họ tại ngôi trường này.
Tôi liếc nhìn Chu Du Thần.
Mắt ấy cong cong, rõ ràng là đang rất vui vẻ.
"Anh cười gì thế?"
Bước chân ấy không dừng, giọng điệu nhẹ nhàng, lại nghiêm túc một cách khó hiểu: "Tôi chỉ là cảm thấy đối thủ đáng kính của tôi, dù ở bất cứ sân khấu nào, đều rất có sức hút."
Một lời khen rất thẳng thắn.
Tôi cực hạn "thả thính", hơi ám chỉ mà mở miệng nói: "Thật sao? Vậy phải cẩn thận đấy, tôi có quá nhiều điểm thu hút, rất dễ tôi đấy."
"Ừm."
Anh ấy khẽ khịt mũi, rồi nói:
"Cậu nhắc nhở muộn quá rồi."
Hả???
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại ý nghĩa câu nói này của ấy, thì khóe mắt đã thấy chiếc đèn trang trí khổng lồ treo lơ lửng trên không đang lung lay sắp đổ.
Nếu nó rơi xuống tác phẩm trên bàn, có nghĩa là nỗ lực hơn nửa năm của không chỉ một sinh viên sẽ đổ sông đổ biển.
Tôi theo bản năng lao tới, cả người che chắn trước bàn.
Thế cơn đau tưởng tượng lại không ập đến.
Tôi bị một bóng dáng cao lớn khác bao phủ.
Chiếc đèn trang trí rơi trúng tấm lưng rộng lớn của ấy, Chu Du Thần nhẫn nhịn rên khẽ một tiếng.
Rồi sau đó nó lại lăn từ lưng Chu Du Thần xuống đất.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nga-vao-nam-than/chuong-10.html.]
Vỡ tan tành.
Tôi được ấy che chở trong lòng, bên tai chỉ toàn tiếng tim ấy đập vững vàng.
Vang lên từng nhịp.
Trong khoảnh khắc đầu tiên tôi theo bản năng bảo vệ tác phẩm tốt nghiệp của sinh viên năm cuối, ấy theo bản năng đã lao đến bảo vệ tôi.
Đầu óc nóng bừng, tôi buột miệng nói ra:
"Chu Du Thần, có phải thích tôi không?"
Anh ấy khẽ cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận: "Cậu phản ứng đúng là đủ chậm rồi đấy."
Trong lòng tôi nai con nhảy loạn xạ, một vệt hồng nhanh chóng bò lên má.
Thấy giấy cửa sổ sắp bị chọc thủng, tôi nóng lòng:
"Anh không muốn hỏi tôi có thích không sao?"
Anh ấy chắc chắn nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Không hỏi nữa."
"Tôi đã biết câu trả lời rồi."
17.
Anh ấy biết rồi!
Anh ấy biết từ khi nào?
Chẳng lẽ lòng dạ Tư Mã Chiêu của tôi, người qua đường đều biết rồi sao?
Chẳng lẽ thật sự là từ buổi bảo vệ luận văn?
Tâm sự mắt thấy sắp bị vạch trần, tôi cố ra vẻ ý tứ như đang giãy giụa trong tuyệt vọng.
"Mặc dù năm xưa ở buổi bảo vệ luận văn bị mất điện, tôi là cố lại gần ."
"Nhưng tôi không phải là "tự dâng mình vào lòng" như nói đâu, tôi là bị người ta vấp một cái đó!"
Vẻ mặt ấy ngẩn ra.
Rất lâu sau.
Chu Du Thần khẽ cười.
"Thì ra, tôi vẫn phản ứng chậm rồi."
"Nhưng cái vấp đó, là do tôi vấp cho cậu."
"Vi Vi, là tôi—— muốn ôm cậu."
Bạn thấy sao?