Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
9.
Có lẽ là lời cảnh cáo nhàn nhạt của Chu Du Thần đã có tác dụng, Lư Hạo Nhiên thật sự rất hợp tác với tiến trình giảng dạy của tôi.
Trong thời gian đó, đàn chị chắc là lương tâm cắn rứt, rón rén gửi tin nhắn hỏi tôi:
"Em với cái nhóc tổ tông ấy, hòa hợp vẫn vui vẻ chứ?"
Tôi tiện tay quay một đoạn video Lư Hạo Nhiên đang nghiêm túc bài tập.
Đàn chị kinh ngạc không thôi:
"M* nó, tôi không phải bị mù rồi đấy chứ."
......
Màn đêm buông xuống.
Cậu nhóc tổ tông cuối cùng cũng hoàn thành bài tập, sau một hồi kiểm tra và bổ sung, tôi cũng xách túi chuẩn bị về trường.
Thế vừa mới đứng dậy, cậu bé đã đáng thương véo lấy vạt áo tôi:
"Cô giáo Chúc, bài tập của cháu cũng coi như nghiêm túc rồi đúng không ạ?"
"Hay là nói giúp cháu vài lời tốt đẹp trước mặt Du Thần đi, cháu nhớ Trân Trân lắm rồi."
Tôi đối diện với đôi mắt chân thành và khao khát của cậu nhóc, càng nhìn càng thấy cậu bé này hợp mắt.
Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu bé như ân nhân lớn trên con đường của tôi vậy.
Tôi đang lo không biết sao để mở một chủ đề mới với Chu Du Thần đây.
Nhân cơ hội này, tôi dứt khoát đứng dậy: "Đi, dẫn cháu đi hỏi trực tiếp!"
Lư Hạo Nhiên phấn khích lớn: "Yeh yeh yeh, cháu được gặp Trân Trân rồi!"
Hai đứa tôi đẩy cửa bước ra, rồi nhìn nhau.
Dưới cột đèn đường trước cổng biệt thự, Chu Du Thần lười biếng tựa vào một gốc cây, ánh mắt đang nhìn về phía này.
Tôi mừng rỡ đi tới: "Anh sao lại ở đây?"
Vẻ mặt ấy không đổi, giọng điệu nhẹ nhàng, đưa ra lý do rất hợp lý.
"Giáo viên hướng dẫn gọi tôi về lấy tài liệu, tiện thể đưa cậu về nhà."
Tôi thầm mừng, đây có phải là sự đền bù của ông trời dành cho một kẻ vạn năm hạng hai như tôi không?
Trên đường theo đuổi , đâu đâu cũng gặp đồng minh.
Lần đầu tiên tôi thấy cái đầu hói địa trung hải phóng khoáng của thầy cố vấn lại quyến rũ đến vậy.
Thật biết chọn thời điểm.
Tôi ngượng ngùng cười, cố ra vẻ ý tứ mà vuốt nhẹ lọn tóc bên tai.
"Vì tiện đường mà, vậy thì tôi cũng không từ chối nữa."
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nga-vao-nam-than/chuong-5.html.]
Gió đêm hiu hiu, ánh đèn vàng ấm áp dịu dàng.
Bầu không khí mờ ám dần dâng lên.
Lư Hạo Nhiên lại đột nhiên thò đầu ra, chen ngang giữa hai chúng tôi.
Cậu bé nhíu mày, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Hai người là hai tên xấu xa!"
Cậu bé chỉ vào Chu Du Thần: "Anh không muốn cho cháu gặp Trân Trân thì nói thẳng đi, sao phải tìm cái lý do vụng về như vậy để rời đi? Thời đại nào rồi, tài liệu chỉ cần một nút bấm là có thể chuyển đến tay được chứ?"
"Mấy giáo gia sư trước đây, cháu có thấy nói tiện đường đưa về trường đâu?"
Vẻ mặt Chu Du Thần cứng đờ, một tia hoảng loạn lướt qua đáy mắt.
Thế chưa đợi ấy lên tiếng, cậu bé đã quay người chỉ vào tôi.
"Còn nữa! Cô giáo Chúc! Nói là sẽ đưa cháu đi gặp Trân Trân, vậy mà lại bị sắc đẹp của Du Thần mê hoặc, bỏ bê chuyện chính ra sau đầu."
Tôi còn chưa kịp tìm hiểu rốt cuộc vẻ mặt hoảng loạn của Chu Du Thần là sao, giây tiếp theo, tia hoảng loạn này đã xuất hiện trên mặt tôi.
Bị giẫm trúng đuôi, đầu óc tôi xoay chuyển nhanh như chớp, mặc dù không biết Trân Trân mà cậu bé ngày đêm mong nhớ rốt cuộc là thần thánh phương nào, vẫn giả vờ uy h.i.ế.p một cách hung dữ:
"Cháu còn muốn gặp Trân Trân nữa không."
"Cậu còn muốn gặp Trân Trân nữa không?"
Hả???
Sao Chu Du Thần lại nói đồng thanh với tôi thế nhỉ?
Lời vừa dứt, cả hai chúng tôi cùng ngây người.
Anh ấy hắng giọng, dẫn đầu nắm lấy cánh tay nhỏ của Lư Hạo Nhiên rồi quay người:
"Đi, đưa cháu đi gặp Trân Trân."
Tôi chậm rì rì đi theo sau hai người họ.
Suy nghĩ bay loạn xạ.
Tôi chột dạ uy h.i.ế.p là vì bị thằng nhóc kia chọc thủng tâm sự.
Thế thì Chu Du Thần chột dạ điều gì chứ?
Liên tưởng đến lời tố cáo hùng hồn vừa rồi của Lư Hạo Nhiên, một ý nghĩ táo bạo dần dâng lên.
Chẳng lẽ nói——
Lấy tài liệu là giả, ấy muốn đưa tôi về trường là thật ư?
Ý nghĩ này khiến lòng tôi dậy sóng.
Tôi hít sâu hai hơi, vùi đầu thấp hơn nữa, tiện tay đá một viên sỏi bên chân.
Rồi sau đó——
Cười trộm.
Bạn thấy sao?