Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
12.
Đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, suốt dọc đường tôi cứ lén lút liếc trộm Chu Du Thần.
Trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ thế nào để mối quan hệ của chúng tôi tiến thêm một bước.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, không gì nữa là sắp đến ký túc xá rồi a a a a!
Tôi cẩn thận rút điện thoại ra tìm kiếm trên Baidu.
Cô Baidu nói, tiếp cơ thể thích hợp có thể khiến cảm thăng hoa.
Giữa dòng người qua lại, tôi chợt nảy ra một ý, đang định giả vờ loạng choạng, rồi "vô " ngã vào lòng Chu Du Thần.
Thế kế hoạch vĩ đại này còn chưa kịp thực hiện, đã có người nhanh chân hơn rồi!
Đúng vậy.
Nhanh chân hơn!
Tôi trơ mắt nhìn người đẹp lẽ ra phải lướt qua chúng tôi kia, "vô " bị cành cây vấp ngã, mắt thấy sắp ngã nhào vào người Chu Du Thần.
Trong lòng tôi chuông báo réo vang, dáng người nhanh nhẹn chưa từng thấy, tôi lao nhanh như tên b.ắ.n tới trước mặt Chu Du Thần, một tay đỡ lấy .
Trong mắt ta một tia oán hờn nhanh chóng lóe qua.
Tuy nhanh, không thể thoát khỏi mắt tôi.
Người đẹp nửa ngồi nửa dựa trên mặt đất, đau đớn ôm lấy mắt cá chân.
Dùng ánh mắt đáng thương vượt qua tôi, trực tiếp rơi vào người Chu Du Thần.
"Chào đẹp trai, em không cẩn thận bị trật chân rồi, có thể phiền đưa em đến phòng y tế được không ạ?"
Cái vẻ đáng thương, giọng nói yếu ớt, cùng diễn xuất tinh xảo này.
Tôi không khỏi thán phục.
Rồi sau đó——
Muốn phát điên lên được.
Mặc dù biết mình thích Chu Du Thần nghĩa là sẽ có vô số địch, địch này cũng mạnh quá đi chứ.
Điểm kỹ năng đứa nào cũng đầy ắp hơn đứa nào.
Nước mắt cứ thế mà rơi, người không biết còn tưởng sắp bị cắt chân đến nơi vậy.
Tuyệt đối không thể cho bọn họ cơ hội ở riêng với nhau.
Tôi phất tay một cái.
Cúi người xuống.
"Không cần đến phòng y tế đâu! Cậu tôi là bác sĩ, tôi cũng biết chút y thuật, để tôi xem mắt cá chân rốt cuộc là bị sao?"
Người đẹp thấy tôi quá chướng mắt, nói chuyện cũng chẳng còn tử tế nữa.
"Thật à? Cậu bác sĩ gì thế?"
Tôi chân thành nhìn vào đôi mắt ta:
"Pháp y."
Người đẹp:......
"Cô có..." bị bệnh à.
Cô ta theo bản năng định mắng tôi, vì có Chu Du Thần ở đó, ta đành cố gắng kiềm chế cơn tức giận, tủi thân nói lại: "Chị ơi, chân em thật sự bị trật rất nặng, chị đừng với em nữa được không ạ?"
Cô ta lại nhìn Chu Du Thần: "Anh đẹp trai, giúp em một tay đi mà, người ta đau c.h.ế.t mất rồi."
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nga-vao-nam-than/chuong-7.html.]
Chu Du Thần im lặng suốt nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng điệu ấy ôn hòa, vô cùng chu đáo.
"Thật sao?"
"Vậy bây giờ tôi sẽ gọi 115 cho cậu. Phiền cậu cố gắng chịu đựng một chút tại chỗ nhé."
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thấy mình không thể giả vờ được nữa.
Người đẹp tức giận đứng dậy, giậm chân mạnh một cái, rồi phẫn nộ bỏ đi.
"Mẹ kiếp, hai người đều bị bệnh!"
13.
Dù cho sự xuất hiện của người đẹp không ra sóng gió quá lớn, lại gióng lên một hồi chuông cảnh báo trong tôi.
Tên Chu Du Thần này rất đắt khách, tôi phải "gần nước được trăng", "ra tay trước kẻo bị tay sau hỏng việc"!
Trong đêm mất ngủ, tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm danh thiếp WeChat của Chu Du Thần, đột nhiên phát hiện ra!
Người này đăng khoảnh khắc rồi!
Mặc dù là đăng hình Trân Trân, đối với một người quanh năm trống trơn khoảnh khắc thì cũng đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Tôi nhấn vào, là một bức ảnh kèm mèo Trân Trân.
Caption viết khiến người ta mơ mơ hồ hồ.
"Tối nay ông bố muốn kể chuyện cho Trân Trân nghe."
Phía dưới đã có cả một đám người cười nhạo.
"Cậu kể chuyện á? Đừng hành hạ mèo nữa."
"? Cậu bị hack nick à?"
"Cậu không phải ghét nhất việc nhận con trai chó, con mèo sao? Sao lại còn tự xưng là bố rồi?"
"......"
Khu vực bình luận của ấy vô cùng náo nhiệt, tôi có cảm giác muốn chen vào nói chuyện mà không biết phải nói thế nào.
Dù sao thì, mọi người đều biết chúng tôi không hợp nhau.
Không được!
Cứ phát triển thế này thì bao giờ mới tới hồi kết?
Tôi không thể ngồi yên chờ c.h.ế.t được nữa!
Tôi phải chủ ra tay!
Tôi phải quyến rũ ấy!
Power!
Nghĩ đến đây, tôi chợt bật dậy khỏi giường.
Mở WeChat ra, trong ô tin nhắn vẫn còn tin nhắn cầu cứu mà một đàn chị nào đó gửi cho tôi hôm qua.
Mùa tốt nghiệp đã cận kề, để tiễn biệt các đàn chị năm tư, mỗi khoa đều phải chuẩn bị vài tiết mục văn nghệ.
Khoa Khoa học Máy tính của chúng tôi, nổi tiếng là khoa có tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, đối với một đám con trai khoa kỹ thuật mà nói, biểu diễn tiết mục còn khó hơn g.i.ế.c họ nữa.
Hội sinh viên mở họp hết lần này đến lần khác, cả "triều đình văn võ" cứng đờ mà không thể góp được một tiết mục nào.
Bất đắc dĩ, đàn chị đành đặt ánh mắt lên người tôi.
Bạn thấy sao?