Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
15.
Trong tiếng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình và tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, tôi từ từ bước lên sân khấu.
Đèn tắt, chỉ có một luồng sáng mạnh tập trung vào người tôi.
Tôi theo điệu nhạc từ từ vang lên, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy múa.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi vô chạm phải ấy.
Vô cùng chuyên , vượt qua từng lớp người, ấy chăm nhìn tôi.
Tôi đột nhiên bình tĩnh lại, hòa mình vào điệu múa.
Một điệu múa kết thúc.
Tôi hoàn hồn giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tiếng vỗ tay vang như sấm.
Tôi nhìn tác vỗ tay của Chu Du Thần, cứ như thể bên tai chỉ còn lại tiếng vỗ tay của ấy.
......
Tôi xuống sân khấu.
Đàn chị phấn khích ôm lấy tôi, không tiếc lời khen ngợi.
"Chúc Tích Vi, em đúng là niềm tự hào của khoa Khoa học Máy tính chúng ta!"
"Người biết thì tưởng là biểu diễn trong dạ hội tốt nghiệp, người không biết còn tưởng đây là "vé mời nhập học" của khoa Khoa học Máy tính chúng ta nữa chứ!"
Tôi bị đàn chị lay cho lảo đảo, giọng nói cứ như thể run run từ trong cổ họng bật ra mà hỏi: "Thật sự tốt đến vậy sao đàn chị?"
"Vì sự phát triển bền vững, chị có thể đừng lay em nữa được không."
"Em thật sự sắp ngất rồi."
Đàn chị không câu nệ tiểu tiết, phất tay một cái, cực kỳ khẳng định: "Em không cảm nhận được từ tiếng vỗ tay như sấm à?"
Nhận được câu trả lời khẳng định như vậy, tôi thầm mừng, chỉ cảm thấy chuyện theo đuổi của mình đã thành công được một nửa rồi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/nga-vao-nam-than/chuong-9.html.]
Cái gì mà "vé mời nhập học" của khoa Khoa học Máy tính chứ, đây rõ ràng là viên gạch lát đường tôi đi tới cánh cửa !
Tôi nóng lòng trở về hậu trường, lập tức cầm điện thoại lên mở khung chat với Chu Du Thần.
Bên kia không biết đang bận gì, vẫn luôn hiển thị "đang nhập tin nhắn".
Tôi chống cằm, gõ chữ cho ấy: "Đối thủ đáng kính của tôi, đã đến muộn rồi đó nha~"
Anh ấy gần như trả lời ngay lập tức: "Buổi biểu diễn của cậu tôi không bỏ lỡ chút nào, sao lại gán cho tôi tội danh đến muộn thế?"
Tôi tố cáo ấy: "Dạ hội đã qua nửa rồi mới tới, được không cơ chứ?"
"Chúc Tích Vi, hình như cậu không biết một sự thật."
"Tôi là đến xem cậu, không phải đến xem các tiết mục của dạ hội."
Tôi nín thở.
Người trong gương, vành tai đỏ ửng như sắp chảy máu.
Niềm vui sướng trào dâng như sóng biển, tim đập nhanh, tôi đột nhiên cảm thấy việc trò chuyện qua màn hình thật nhạt nhẽo.
Cảm dâng trào, đầu ngón tay tôi nhanh chóng nhảy múa trên bàn phím:
"Làm phiền ra ngoài đi dạo với tôi, tôi muốn nghe tận miệng khen ngợi đối thủ của mình."
"Tôi đợi ở cửa sau."
!!!
Tôi thậm chí không đợi kịp thay đồ, vội vàng khoác một chiếc áo khoác rồi lao ra ngoài.
Tiết mục của các học trên sân khấu thật sống .
Khán giả dưới sân khấu xem đến mê mẩn.
Không ai ý đến bóng dáng tôi xách váy chạy vội từ hàng ghế cuối cùng đi qua.
Chỉ có Chu Du Thần.
Anh ấy đứng ở lối ra, nhìn tôi một cách nghiêm túc như vậy.
Khóe môi mang theo ý cười.
Bạn thấy sao?