Trong video, một thanh niên mặt trắng bệch ngồi bệt trên ghế, ánh mắt trống rỗng.
Bên cạnh là cặp vợ chồng trung niên khóc lóc thảm thiết: “Con trai tôi từ khi đi núi Ai Lao về ba hôm trước là thành ra thế này!”
Máy quay chuyển góc, Bạch Lê mặc một bộ áo dài trắng, hai tay đặt lên đầu người đàn ông, nhắm mắt tụng , bộ dạng như thật.
Tiếng “hồn ơi quay về!” vang lên khí thế ngút trời.
Người đàn ông đột nhiên co giật dữ dội, mắt trợn ngược, miệng phát ra tiếng “hừ hừ” kỳ quái.
Ba phút sau. Anh ta tỉnh lại như vừa thoát khỏi ác mộng, thều thào gọi: “Mẹ…?”
Video này lập tức bùng nổ trên mạng.
Hashtag #BạchLêGọiHồn# leo thẳng lên hot search.
Phần bình luận chia hai phe rõ rệt:
@CáBéo: 【Dàn dựng thì có!】
@ĐạoTrưởngMaoMao: 【Tiểu thư Bạch rõ ràng đang dùng chiêu “Chiêu Hồn Thuật” thất truyền mà!】
@KimCương: 【Tui thề là thấy có cái bóng đen từ người kia bay ra thật đó, mấy người không thấy sao?!】
Nói thật thì mấy chuyện thần quỷ tôi bán tín bán nghi. Chỉ có mẹ tôi là xem cực kỳ say mê.
“Tin chuyện Bạch Lê biết gọi hồn, chẳng thà tin mẹ là Tần Thủy Hoàng chuyển thế còn đáng hơn!”
Trong giới thượng lưu thành phố A bắt đầu có biến .
Người thì quỳ lạy Bạch Lê như thần thánh. Người thì nhạo không thôi.
Nhưng không thể phủ nhận, nhờ làn sóng này mà nhà họ Cố ký mấy thương vụ ăn lớn.
[Bình luận mới]
【Nam chính ở trong chùa nghe kinh mỗi ngày, sắp quy y rồi!】
【Đáng lý giờ này nữ chính phải cứu nam chính và bắt đầu đánh úp phản diện cơ mà!】
【Kết quả lại đụng trúng phản diện trước!】
【Thì ra nhà họ Cố thờ một con xà đen! Lúc Cố Tuấn đưa Bạch Lê lên hương thì vô gỡ luôn phù phong ấn! Phản diện vì biết ơn nữ chính nên muốn bảo vệ ấy.】
Tay tôi run lên, lỡ tay tặng 99 vòng đu quay cho một livestream đang nhảy điệu quét chân.
Trong điện thoại, nam streamer hét lên đầy phấn khích: “Cảm ơn người đẹp trai nhất hành tinh đã tặng đu quay nha!”
Pháp lệnh “sau ngày lập quốc không hóa ” chỉ là cho có thôi hả?
Sao quái nhảy ra như nấm mọc sau mưa trời?
Tôi tắt live stream, cũng chẳng buồn rep tin nhắn riêng của streamer xin info nữa.
5
Đang suy nghĩ thì Cố Tuấn lại nghênh ngang xông thẳng vào công ty tôi.
Anh ta thảnh thơi ngồi phịch xuống sofa, vừa mở miệng đã đòi mảnh đất ở phía nam thành phố.
“Nam Chi, rồi, thầy bói phán Bát tự của Bạch Lê cực kỳ vượng .”
Tôi phất tay bảo trợ lý đang mang cà phê vào đem ra uống luôn đi.
“Vậy đến đây là để phát thiệp cưới à?”
Nụ trên mặt ta khựng lại, lập tức chuyển sang vẻ mặt quyết đoán như thể chắc chắn phải lấy cho bằng .
“Mảnh đất đó với nhà em chỉ là một khoản đầu tư, với nhà họ Cố thì…”
“Muốn lấy à?”
Tôi .
“Đem Tử Cấm Thành đổi đi.”
Cố Tuấn: …
“Nam Chi, không đến đây để thương lượng. Dù em không cho, cũng có cách lấy .”
Anh ta nở nụ giả tạo đến phát ngấy.
“Chẳng qua nể cũ nên mới đích thân đến.”
Tôi không nhịn bật .
“Cố Tuấn, dạo này bị đập đầu à? Có cần tôi giúp liên hệ bác sĩ Vương bên khoa tâm thần không? Ông ấy chuyên trị ảo tưởng sức mạnh.”
Cố Tuấn giận đến mức bật dậy.
“Nam Chi! Em đừng có đằng chân lân đằng đầu!”
Tôi cong môi, nhếch mép:
“Vừa hay, tôi – Nam Chi – ghét nhất là người ta ban cho thể diện, nhất là cái kiểu mặt dày như .”
[Bình luận rần rần]
【Woa! Nữ phụ bắn rap bằng mồm đỉnh quá!】
【Khẩu nghiệp cấp thần tiên, tôi phải học hỏi!】
【Cố Tuấn tức xanh cả mặt rồi! Đã cái nư!】
Chờ Cố Tuấn đập cửa bỏ đi, tôi lập tức bảo trợ lý theo dõi sát nhất cử nhất của ta.
Thủ đoạn ăn tôi không sợ, tôi chỉ ngại mấy trò âm tà quái đản của Bạch Lê.
Tầm chạng vạng, mẹ tôi bất ngờ gọi điện tới.
“Chi Chi! Ba con mất tích rồi! Rõ ràng chiều nay đi uống trà với Minh, giờ gọi toàn tắt máy!”
“Mẹ, có khi nào điện thoại hết pin không?”
“Không thể nào!”
Mẹ tôi lập tức phản bác.
“Ông ấy lúc nào cũng mang theo ba cục sạc dự phòng, chỉ sợ mẹ không tìm ông ta thôi!”
Chưa kịp lo đã bị nhồi một miếng cẩu lương tận mặt.
Tôi giật khóe miệng, gọi ngay cho trợ lý của ba.
Trợ lý Hoàng ấp úng bảo, lúc đi đưa tài liệu có nghe thoáng thấy ba tôi nhắc đến “Lầu Hưng Duyệt”.
Lòng tôi chợt lạnh.
Lầu Hưng Duyệt bên ngoài là quán trà, ai ở thành phố A cũng biết, đó là nơi tối tăm đầy tai tiếng.
Nghĩ đến lời đe dọa ban sáng của Cố Tuấn, tôi lập tức phóng xe đến đó.
Nhân viên tiếp tân vừa thấy tôi, ánh mắt đã lảng tránh.
Tôi rút điện thoại ra, nghiêm giọng:
“Các người bắt cóc ba tôi đúng không? Không , tôi báo công an ngay bây giờ!”
Lúc này, nhân viên mới bất đắc dĩ chỉ về phía phòng 502.
Đứng trước cửa, tiếng chuyện bên trong vọng ra rõ mồn một.
“Anh Nam, chơi thêm chút nữa đi~”
“Không , không , vợ sắp lo rồi.”
“Ối chà, chị dâu sao chu đáo bằng tụi em chứ~”
Bạn thấy sao?